PIERRE VÀ JEAN - Trang 145

chiếc cối bằng đá hoa, lão giật mình và bỏ công việc đấy. Lão bảo:
"Chẳng bf thấy ông nữa thế?"
Chàng trai liền phân trần là mình phải tiến hành rất nhiều cuộc vận động,
song không nói ra lý do, rồi chàng vừa ngồi xuống vừa hỏi:
"Thế nào, công việc làm ăn có được không?"
Công việc làm ăn không được. Sự cạnh tranh thật kinh khủng, người ốm
vừa ít vừa nghèo ở cái khu lao động này, ở đây chỉ bán được loại dược
phẩm rẻ tiền, và ở đây các bác sĩ chẳng kê những đơn thuốc hiếm và phức
tạp nhờ đó người ta lãi được năm trăm phần trăm. Ông lão kết luận:
"Nếu cứ kéo ba tháng nữa như thế này, thì phải đóng cửa hiệu. Nếu tôi
không trông mong ở ông, bác sĩ tốt bụng của tôi ạ, thì gã đã đi đánh giày
rồi!"
Pierre thấy lòng thắt lại, và đột nhiên chàng quyết định giáng miếng đòn, vì
phải thế:
"Ôi! Tôi..tôi…chẳng còn giúp gì được cho ông. Đầu tháng sau tôi rời Le
Havre".
Marowsko bỏ kính ra, vì xúc động quá mạnh.
"Ông…ông…ông bảo cái gì thế?"
"Tôi bảo là tôi ra đi, bạn tội nghiệp của tôi ạ".
Ông già rụng rời, cảm thấy hy vọng cuối cùng của mình sụp đổ, và lão
bỗng công phẫn chống lại con người mà lão đã đi theo, mà lão yêu mến, mà
lão hết sức tin cậy, vậy mà người ấy bỏ rơi lão như thế này.
Lão lắp bắp:
"Nhưng mà ông không định cũng phản bội tôi đấy chứ, ông ấy?"
Pierre cảm thấy mềm lòng đến mức muốn ôm hôn ông lão:
"Nhưng tôi có phản bội ông đâu. Tôi không còn kiếm được việc làm ở đây
và tôi ra đi, làm thày thuốc trên một con tàu xuyên đại dương".
"Ôi! Ông Pierre! Thế mà ông cứ hứa giúp cho tôi sống được!"
"Làm thế nào được? Bản thân tôi phải sống. Tôi chẳng có lấy một xu tài
sản".
Marowsko lặp lại:
"Chuyện ông làm không tốt, không tốt. Tôi chỉ còn nước chết đói thôi, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.