Q1 - ANH HÙNG LĨNH NAM - Trang 114

Sự thực giá thuê một đò qua sông như vậy giá có 20 đồng. Nhà đò đòi gấp
năm lần, mà Thiều Hoa vẫn vui vẻ:
– Được, tôi trả cho ông 150 đồng. Thôi, dắt ngựa xuống đò đi.
Đò bắt đầu rời bến, nước sông đỏ như màu máu, dập dềnh chảy siết. Lần
đầu tiên Đào Kỳ được đi đò trên con sông chảy siết như thế này, nó thích
lắm.
Thiều Hoa là người tinh tế, nàng chú ý đến đám nhà đò. Con thuyền lớn
như vậy mà chỉ có một người lái, hai người chèo. Mỗi lần người chèo kéo
mái, con thuyền vọt lên trước như cưỡi trên sóng.
Nàng nghĩ thầm:
– Có lẽ họ chèo đò lâu rồi thành quen như mình luyện nội công vậy chăng?
Hay là họ có võ công cao cường? Khó mà biết được.
Đò đã đến giữa sông.
Đào Kỳ hỏi người chèo đò:
– Này anh, anh cho tôi chèo một tí được không?
Người chèo đò hỏi:
– Tiểu công tử, công tử đã chèo đò bao giờ chưa? Nếu chưa thì đừng chèo,
lỡ ra thuyền bị lật úp thì chết hết.
Đào Kỳ nói:
– Tôi đã chèo thuyền trên biển nhiều lần, nhưng chưa chèo trên sông bao
giờ. Bởi vậy mới xin anh cho chèo thử.
Con đò tự nhiên đổi hướng, trôi theo giòng, chứ không sang ngang nữa.
Thiều Hoa bảo người lái đò:
– Này ông lái, chúng tôi muốn sang ngang sông, chứ không muốn đi xa, xin
ông quay lại cho.
Người lái đò không trả lời, cất tiếng hát, giọng rất cao:
Ba mươi tết, tết lại ba mươi,
Vợ thằng Ngô đốt vàng cho chú Khách.
Đây là bài hát của dân gian. Thời bấy giờ Việt bị Trung Hoa cai trị đã 184
năm, mối uất hận không nơi phát tiết, họ thường đặt ra những câu ca dao để
châm biếm những người Việt xu phụ người Hán. Mục tiêu đầu tiên của họ
là những người con gái Việt lấy chồng Hán. Họ gọi người Hán là “Thằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.