Q1 - ANH HÙNG LĨNH NAM - Trang 278

thở dài, là nhớ đến cha mẹ. Còn khi mắt anh gần như nhắm lại, hoặc nhìn ra
xa xuất hồn, mặt hiện nét nhu mì là anh nhớ người yêu. Âu Lạc, anh có thể
cho em biết về mối tình đã làm anh đau khổ không?
Đào Kỳ thở dài:
– Cách đây một năm, anh làm nô bộc cho người ta. Tại trang của người,
anh gặp một thiếu nữ. Nàng là cháu trang chủ. Anh và nàng thương yêu
mặn nồng. Nàng thường đánh đàn cho anh nghe.
Phương Dung hỏi:
– Nhưng vì địa vị khác nhau nên trang chủ không cho anh và nàng thành vợ
chồng có đúng không?
Đào Kỳ lắc đầu:
– Không, nàng đã có vị hôn phu và dường như sau đó hai tháng nàng sẽ lên
đường về nhà chồng.
Phương Dung càng thắc mắc:
– Với võ công của anh như vậy, tại sao anh không cùng nàng trốn đi, ai làm
gì được anh?
Câu nói của Phương Dung làm Đào Kỳ giật mình nghĩ thầm:
– Cô bé này thực là người có óc nổi loạn, dám bàn đến chuyện trai gái bỏ
nhà đi với nhau.
Thời bấy giờ, uy quyền cha mẹ rất lớn, con cái phải nhất nhất tuân theo, mà
Phương Dung dám bàn đến chuyện trốn đi, đó là điều Đào Kỳ không tưởng
tượng nổi.
Đào Kỳ tỉnh ngộ:
– Ừ nhỉ, tại sao ta không làm thế? Không biết bây giờ có còn kịp không?
Phương Dung hỏi:
– Anh Âu Lạc, sau này lớn lên anh sẽ làm gì?
Đào Kỳ đáp không suy nghĩ:
– Anh sẽ đuổi người Hán, phục hồi lại nước Âu- lạc.
Phương Dung ngắt lời:
– Âu-lạc hay Văn-Lang?
– Âu-lạc cũng được. Văn-Lang cũng thế, có khác gì đâu?
Phương Dung nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.