Q1 - ANH HÙNG LĨNH NAM - Trang 279

– Em thấy người Việt nào cũng nghĩ vậy. Thế nhưng trên đất Việt này, cứ
một Hán thì có tới cả vạn Việt. Nếu tất cả người Việt cùng ào lên bắt người
Hán, thì chỉ mấy khắc là thành. Nhưng không ai đứng ra hô hào cả. Dù có
người đứng ra, nhưng những người khác cũng không nghe theo.
Đào Kỳ giật mình tỉnh ngộ. Cô bé này nói phải. Nếu bây giờ có người đi
ước hẹn các gia, các phái, đồng nhất loạt nổi dậy thì việc phục hồi đất nước
đâu có khó gì?
Phương Dung nói:
– Anh Âu Lạc này, nghe cha nói võ công anh cao lắm phải không? Cha đấu
chưởng với anh còn bị thua, vậy anh dạy em đi.
Đào Kỳ gật đầu:
– Em muốn học võ công gì nào?
– Nhưng anh có những võ công gì đã?
Đào Kỳ thấy Phương Dung ánh mắt đầy vẻ quyến rũ, mơ màng, nên thấy
không nỡ nói dối nàng:
– Anh biết quyền pháp, kiếm pháp, nội công của phái Cửu-chân. Anh biết
chưởng pháp, cầm nã pháp, kiếm pháp, nội công của phái Tản-viên.
Phương Dung hỏi:
– Võ công của hai phái Hoa-lư và Tản-viên đều thuộc Văn-Lang, vậy võ
công hai phái đó có gì khác nhau không?
Đào Kỳ nói:
– Trước đây chỉ có võ công Văn-Lang. Nhưng từ khi vong quốc, các hào
kiệt Văn-Lang phiêu bạt, thành lập nhiều môn phái khác nhau. Sau thống
nhất lại còn Hoa-lư và Tản-vên. Thoạt kỳ thuỷ họ giống nhau. Nhưng khi
vong quốc, mỗi tướng có một sở trường, một trí nhớ khác nhau nên họ
truyền lại cho đệ tử cũng khác. Rồi từ đó đến nay, trên 200 năm, các đời
sau thêm thắt, sáng chế thêm nên khác nhau.
Phương Dung hỏi:
– Thế sư phụ anh là ai?
Đào Kỳ nói:
– Ahh không có sư phụ. Chỉ nhờ cơ duyên mà thôi.
Phương Dung nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.