Q1 - ANH HÙNG LĨNH NAM - Trang 391

một trang ấp nào. Phương Dung chỉ vào khu rừng trước mặt:
– Chúng mình vào rừng, lấy lương khô ăn, rồi qua đêm tại đây.
Hai người cho ngựa ruổi vó ngắm cảnh chiều tàn trên núi rừng hùng vĩ của
đất nước. Qua hốc núi, xa xa có con ngựa đang gặm cỏ bên đường. Cạnh
con ngựa, một người lính Hán đang đứng, lưng đeo đoản đao, mắt lơ đãng
nhìn trời.
Người lính thấy hai người thì chắp tay lễ phép hỏi:
– Có phải Đào công tử và Nguyễn tiểu thư không?
Đào Kỳ gò cương ngựa lại, đáp:
– Phải, đại ca có gì muốn dạy bảo?
Tên quân Hán đưa ra một gói nhỏ nói:
– Đây là một món quà mọn của chủ nhân tôi gửi biếu Đào công tử, mong
công tử nhận cho.
Đào Kỳ cầm lấy gói quà. Bên ngoài gói bằng tấm khăn lục, trên viết mấy
chữ theo lối triện, rất đẹp:
Thanh thanh tử khâm,
Du du ngã tâm,
(Tà áo xanh xanh, ta nhớ người, lòng sầu dằng dặc).
Đào Kỳ biết hai câu này lấy trong kinh Thi. Chàng nhìn kỹ nét chữ xem
người tặng là ai? Nhưng không nhận ra. chàng hỏi tên lính Hán:
– Đại ca có thể cho biết ai đã tặng cho tôi gói quà này chăng?
Tên quân Hán nói:
– Công tử cứ mở ra thì rõ. Chủ nhân tôi khẩn khoản nói rằng công tử chỉ
nên mở ra coi một mình mà thôi.
Nói rồi, y ra roi cho ngựa chạy.
Đào Kỳ ngẩn người hỏi Phương Dung:
– Em thử đoán xem, ai đã tặng anh gói quà này?
Phương Dung xịu mặt xuống:
– Còn ai vào đây nữa? Đại ca thử nghĩ xem ai có thể sai phái được tên quân
người Hán?
Đào Kỳ lắc đầu:
– Anh có nhiều người thân có thể sai phái được quân Hán: Nghiêm đại ca,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.