"Nhiệm vụ lần này rất gian khổ a." Mejia cảnh cáo Vinh Kính, "Nghìn vạn
lần đừng làm hỏng a."
"Chăm sóc người khác chúng ta không rành lắm." Tạ Lê Thần vẫn rất tự tại
ngồi xuống bên cạnh bàn, hiển nhiên với nhiệm vụ lần này không có hứng
thú.
"Đúng là có chút làm khó dễ hai người."Mejia điểm trên một điếu thuốc,
"Nhân vật quan trọng này vốn là tôi tự mình để mắt, thế nhưng tôi vừa lúc
có một việc quan trọng hơn phải làm... Không còn cách nào, trong toàn bộ
CROW cũng chỉ có hai người là nhàn nhất!"
Một câu của Mejia, khiến Vinh Kính bị đả kích thật lớn, đều do Tạ Lê Thần
cái cục đồ ăn kia a, làm hại mình thành người nhàn rỗi nhất!
"Đừng thừa nước đục thả câu, nhân vật quan trọng kia đâu?" Tạ Lê Thần
nhìn ra con thỏ bạo lực lại sắp bạo phát rồi, nhanh chóng chuyển trọng tâm
câu chuyện, "Nói người đó vào đi."
Mejia quay đầu lại nói về phía cửa, "Điện hạ, có thể vào được rồi."
"Điện hạ?" Vinh Kính và Tạ Lê Thần nhìn nhau —— chẳng lẽ là người
thân phận rất cao?
Giọng Mejia hạ xuống, bên ngoài một thiếu niên thong dong đi vào, vóc
người thấp bé hơi gầy, thoạt nhìn như là học sinh trung học hơn mười tuổi,
hoặc là cao trung sinh bị lùn.
"Hừ..." Tạ Lê Thần khóe miệng nhẹ nhàng giật giật, là y ghét nhất là cái
kiểu này!
Người đi vào là một thiếu niên tóc vàng mắt xanh, mặc âu phục màu trắng,
ngũ quan đúng chuẩn và khí chất tài trí hơn người, là kiểu hoàng tử bạch
mã thời nhỏ mà Tạ Lê Thần ghét nhất —— phiền quá, một nhóc con thối
đến cướp danh tiếng của ông.
"Đây là nhân viên bảo vệ quý tổ chức cung cấp sao?"