Y vì mãi đắc ý và nhìn sắc mặt Đoàn Dương, quên mất Vinh Kính cũng
nghe được y nói, người này lại bắt đầu nói bậy ... Liền hung hăng đạp y
một cước.
Tạ Lê Thần hít ngược hô lên, kinh ngạc nhìn Vinh Kính, thấy anh vẻ mặt
tức giận, trên chân còn tăng thêm lực đạo. Tạ Lê Thần nhe răng trợn mắt
rút chân ra, ai ya —— hung hãn quá!
"Ha ha." Tô Phương Vân nhịn không được cười, nghĩ hành động qua lại
của hai người rất thú vị.
"Không thấy tạp chí nói qua a." Đoàn Dương cười hỏi, "Loại tin tức giật
gân này nói cho tôi một nhà sản xuất biết thế này không sao chứ? Không sợ
tôi tung ra kiếm chác?"
Tạ Lê Thần nhún vai thờ ơ, lại nghe Vinh Kính nói, "Đừng nghe y nói mò."
Đoàn Dương khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, giống như thở phào nhẹ
nhõm. Tạ Lê Thần đảo mắt nhìn Vinh Kính —— thỏ, thời điểm mấu chốt
cậu sao lại phá tôi, cậu rốt cuộc theo phe nào? !
Vinh Kính liếc mắt trừng trở lại, quay đầu lại nói với Đoàn Dương, "Tôi là
vệ sĩ, với... bạn bè, thế nên khá là thân."
Tạ Lê Thần tan nát cõi lòng a... Bất quá từ cục đồ ăn đáng ghét bay lên
thành bạn bè vẫn vui vẻ.
Đoàn Dương lắc đầu, giơ ly kính Tạ Lê Thần, "Ngài Tạ là có một người
bạn tốt a, thật đáng mừng."
Tạ Lê Thần nghe vậy liền bĩu môi, ông đây là bạn bè thì chúc mừng, vừa
nãy là tình nhân thì không thấy chúc! Thở dài, nháy mắt với Tô Phương
Vân một bên tràn ngập hiếu kỳ, "Không còn cách nào, xấu hổ mà."
Tô Phương Vân hiểu ý che miệng cười.
Không đợi Vinh Kính nổi bão, Tạ Lê Thần nhanh chóng nâng ly chạm cốc
với Đoàn Dương, "Cũng không phải chính là bạn bè tốt sao..."