QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 100

Francesco không nói gì, cũng không nhìn tôi. Cậu mở một ngăn kéo,

lấy ra một bộ bài Pháp, thu dọn vài quyển sách rải rác để có chỗ trên mặt
bàn, chỉ cho tôi một cái ghế và ngồi sang một cái ghế khác. Chỉ đến lúc ấy
cậu mới nhìn về phía tôi. Rồi cứ yên như thế khá lâu, với cái vẻ rất lạ như
thể không biết phải làm gì. Lần đầu tiên kể từ khi tôi biết Francesco, cậu ấy
có vẻ yếu đuối. Vào giây phút ấy tôi cảm thấy dâng lên trong mình tình cảm
dịu dàng với cậu.

Cuối cùng cậu ấy đặt cỗ bài lên bàn.

“Bố tớ bỏ nhà đi khi tớ mười ba tuổi. Ông ấy trẻ hơn mẹ và bỏ đi với

một phụ nữ trẻ hơn ông ấy. Trẻ hơn rất rất nhiều. Tớ biết, một chuyện khá
thường. Hai năm sau ông ấy bị tai nạn giao thông cùng với cô ta. Cả hai đều
chết.”

Cậu đột ngột ngừng lời, đi ra mở cửa sổ. Cậu lấy cái gạt tàn từ một

ngăn kéo, ngồi xuống rồi châm điếu thuốc.

“Tớ chưa bao giờ tha thứ cho ông ấy. Ý tớ không chỉ là chuyện ông

ấy đã bỏ đi. Tớ không tha thứ chuyện ông ấy chết đi mà không để cho tớ có
bất kỳ cơ hội nào bắt ông ấy phải trả giá vì chuyện đã ra đi, bỏ tớ lại một
mình. Khi ông ấy chết tớ có một cảm giác rất lạ, rất tệ. Tớ cảm thấy một nỗi
đau khủng khiếp, cùng lúc với một cơn cuồng nộ. Tớ đã bỏ lỡ cơ hội. Chết
tiệt, tớ đã bỏ lỡ cơ hội. Tớ không nghĩ rõ rệt từng từ như thế, nhưng ý là
vậy. Tớ đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần cảnh sẽ gặp lại ông ấy khi
lớn. Tớ người lớn, thành đạt, còn ông ấy đã già và có lẽ muốn cứu vãn lại
quan hệ với đứa con mình đã bỏ rơi nhiều năm trước. Giờ thì dễ quá nhỉ, tớ
sẽ bảo thế. Bỏ tôi một mình khi mà tôi cần ông thì dễ quá. Chết đi như thế
cũng dễ quá, chết mà chưa trả nợ.”

Hai tay cậu cày lên mặt, dữ tợn trượt lên trượt xuống như muốn tự

làm đau mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.