QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 99

Bảy

Hai hôm sau Francesco gọi bảo là chúng tôi sẽ gặp nhau lúc ba giờ

chiều. Để bắt đầu.

Tôi chưa đến nhà cậu ấy bao giờ, cũng chưa từng tưởng tượng nó thế

nào.

Căn hộ ấy tối tăm và u ám. Mùi lưu cữu, tù túng. Nội thất cũ kỹ,

nhưng không phải loại sang. Không phải đồ cổ; chỉ là cũ kỹ thôi.

Căn nhà gọn gàng, nhưng là một kiểu gọn gàng quái gở. Có cái gì đấy

không bình thường nấp dưới bề mặt, một cái gì đấy thật sự không bình
thường.

Tôi biết Francesco sống một mình cùng mẹ, nhưng chỉ đến chiều hôm

ấy tôi mới biết bà đã già. Với khuôn mặt khô khan, khó chịu và đầy hằn thù.

Francesco đưa tôi vào phòng cậu ấy và đóng cửa. Căn phòng khá lớn.

Trong đấy cái mùi lưu cữu lan khắp phía ngoài căn hộ có đỡ hơn. Một cái
bàn học trẻ con, đầy sách; sách trên giá, sách dưới đất và cả vài quyển trên
giường. Một thùng các tông lớn đựng đầy các cuốn truyện tranh Tex Willer
và Người nhện. Những bức tường trần trụi. Chỉ có một bức áp phích cũ,
gương mặt của Jim Morrison đang nhìn về một điểm bất định. Số phận đã
được định đoạt, tất thảy, trong cái nhìn ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.