QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 97

hiểu không? Hiểu không? Chúng ta vi phạm luật chơi tầm thường và tự
chọn một con đường riêng cho số phận. Tớ và cậu.”

Francesco đột ngột dừng lời, sau khi nói những từ cuối cùng với

giọng cao khác thường. Giờ thì cậu có vẻ như kiệt sức. Cậu lấy bao thuốc từ
tay tôi châm một điếu khác. Điếu trước vừa bị dập tắt xong. Tôi nghĩ cả hai
chúng tôi đều đang hút quá nhiều và cảm thấy vị hoi hoi trong miệng. Trong
vài giây tôi thấy chóng mặt còn óc tôi lặp đi lặp lại: “Chỉ là một đống
những điều vớ vẩn. Chỉ là một đống những điều vớ vẩn.” Một hiệu ứng kỳ
quặc vì tôi nhìn thấy câu ấy thực sự như thể nó được viết trên một tờ giấy
trắng; đồng thời nó vang lên như có ai đang đọc to trong đầu tôi; và tôi cảm
nhận nó như một thực thể vật chất đậm đặc.

Nhưng tôi không nói gì, và câu đó biến đi khi Francesco tiếp tục nói

sau khi rít lấy rít để hết nửa điếu thuốc.

“Tớ sẽ dạy cậu. Cậu là người duy nhất tớ có thể dạy mà biết cậu sẽ

hiểu điều tớ làm, thật đấy.”

Tôi gật đầu, rồi Francesco bảo tôi đưa cậu về nhà. Cậu ấy mệt quá.

Tôi nổ máy và bật băng cát xét. Chiếc BMW lướt đi trên con đường

chỉ được chiếu sáng lờ mờ, tựa như được làm bằng thủy ngân.

Trong xe vang lên nho nhỏ giọng Leonard Cohen thời còn trẻ hát bài

Marianne. Giờ thì Francesco lặng thinh. Cậu ấy nhìn thẳng phía trước, và
đang ở tận đâu đâu.

Đột nhiên tôi cảm thấy cô đơn và sợ hãi. Băng giá. Tôi nhớ đến một

chuyện gì đó từ hồi còn nhỏ, nhưng đó chỉ là một ký ức mờ ảo, trôi tuột đi
trước khi tôi kịp nắm bắt. Giống như một giấc mơ, kiểu ta hay mơ lúc rạng
đông, khi nửa ngủ nửa thức.

Một giấc mơ buồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.