QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 102

Tôi không trả lời, chỉ nhìn vào tay cậu để không bỏ qua cử chỉ nào.

Cậu lại bắt đầu từ từ, đặt các quân bài, bảo tôi tìm con Q. Tôi lại chỉ quân
bài bên trái, cậu lại bảo tôi lật và tôi lại thấy một con mười.

Cậu làm đi làm lại trò ấy sáu bảy lần còn tôi thì không đoán được lấy

một lần con nào là con Q. Ngay cả khi tôi cố tình đoán mò, để thoát khỏi cái
ảo giác của hai bàn tay ma thuật không thể thắng nổi ấy.

Thật khó để giải thích cho ai chưa trải qua bao giờ, cái cảm giác thất

bại trong một trò chơi tưởng chừng đơn giản như thế. Chỉ có mỗi ba quân
bài. Con Q rõ ràng là có, và tất cả ở ngay trước mắt bạn, chỉ cách vài phân.
Thế nhưng bạn vẫn không đời nào tìm được nó.

“Khả năng người đánh cuộc tìm được con Q trong trò chơi này cũng

gần như bằng không. Học cái trò sắp đặt này là cách mở đầu rất hợp. Nó
giúp cậu hiểu các nguyên tắc cơ bản ngay lập tức.”

Cậu giải thích cho tôi, rồi lặp lại hai ba lần nữa, thật chậm. Để giúp

tôi hiểu cách thức. Thậm chí đến lúc ấy, khi đã hiểu trò và biết con Q nằm ở
đâu, bản năng vẫn thúc tôi chỉ về quân bài sai.

Rồi cậu đưa cho tôi ba quân bài bảo tôi thử.

Tôi thử. Rồi thử đi thử lại nhiều lần. Cậu sửa cho tôi, giải thích cho

tôi cách giữ quân bài, cách thả chúng, cách tôi phải dẫn ánh mắt của người
khác ra khỏi quân Q, và mọi điều khác nữa.

Cậu là một thầy giáo giỏi, còn tôi thì là học trò giỏi.

Khi chúng tôi dừng, chắc là khoảng ba tiếng từ khi vào phòng, tay tôi

phát đau nhưng tôi cũng đã làm được tàm tạm cái trò ma thuật ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.