QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 110

ngay hiện trường; một xe đưa ngay nạn nhân đi cấp cứu, xe kia đưa cặp
nhân chứng về đồn lấy lời khai.

Khi Chiti về, cô gái vẫn còn ở phòng cấp cứu nhưng đã gần xong và

chuẩn bị được đưa tới đồn.

Cặp kia, một đôi vợ chồng, đều là giáo viên về hưu, không nói được

gì, không điều gì có ích. Họ từ rạp phim về, trong lúc đang đi bộ đột nhiên
họ nghe thấy tiếng thút thít bèn quay ra chỗ cánh cửa vừa đi qua trước đấy,
như người vợ nói rõ, và họ nhìn thấy cô gái đi ra.

Họ có nhìn thấy ai ngay trước đấy hay ngay sau đấy không? Không,

họ không nhìn thấy ai cả. Tất nhiên là có xe cộ đi qua và trong lúc họ đến
giúp cô kia cũng có thể có ai đó đi bộ qua. À không, chắc chắn là có ai đó đi
bộ qua, người vợ lại khẳng định, trong hai vợ chồng thì rõ ràng bà là sếp.
Nhưng không thể nói là họ nhận ra ai đó, tức là họ không thể đưa ra bất cứ
miêu tả nào.

Thế thôi.

Hai vợ chồng đang ký vào tờ khai vô dụng ấy thì cô gái đến nơi. Một

ông trạc năm mươi tuổi đi kèm cô trông như thể vẫn chưa hiểu sự tình ra
làm sao cả. Bố cô gái.

Cô gái nhỏ người, tròn trĩnh, không xấu cũng chẳng xinh. Không có

vị gì, Chiti thầm nghĩ khi mời cô ngồi xuống trước bàn.

Không hiểu hắn ta chọn nạn nhân theo cái tiêu chí gì, anh tự hỏi trong

khi Pellegrini chuẩn bị gõ biên bản bằng cái máy chữ điện tử mới chỉ độc
anh ta biết dùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.