QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 111

“Cô thế nào rồi?” Ngay lúc cất lời anh đã cảm thấy câu hỏi thật ngớ

ngẩn.

“Bây giờ có đỡ hơn một tí.”

“Cô có thể kể lại cho chúng tôi chuyện xảy ra thế nào không, điều gì

cô nhớ được ấy?”

Cô gái không nói, chỉ cúi đầu. Chiti đưa mắt tìm chuẩn úy Martinelli

rồi ra hiệu bằng mắt về phía ông bố đang ngồi trên đi văng. Martinelli hiểu
ý và bảo người bố đi theo mình sang một phòng khác. Chỉ vài phút thôi.

“Chắc cô thấy không tiện kể lại khi có mặt bố?”

Cô gái gật đầu ra hiệu đúng thế nhưng vẫn không nói gì.

“Tôi hiểu nói chuyện ấy với bọn tôi cũng không thoải mái gì vì toàn

là đàn ông. Hay để tôi tìm một cô chuyên gia tâm lý hoặc một nhân viên hỗ
trợ xã hội tham gia, nếu cô thấy như thế tiện hơn.” Vừa nói anh vừa tự hỏi
làm thế quái nào tìm được một chuyên gia tâm lý hay một nhân viên xã hội
vào cái giờ này. Nhưng cô gái đã đáp lại là không, cảm ơn nhưng không cần
như thế. Chỉ cần không có mặt bố cô là được rồi.

“Vậy cô kể lại những gì mình nhớ được không? Cô cứ bình tĩnh, cố

kể từ đầu nhé.”

Tối ấy cô đi chơi với ba bạn gái khác, không có cậu con trai nào, như

thường lệ. Bọn họ đi uống và chuyện phiếm với nhau ở một quán trong
trung tâm rồi đến khoảng mười một rưỡi cô và một cô nữa về. Hôm sau hai
cô có giờ học ở trường nên họ không muốn về muộn quá. Hai người đi cùng
nhau một đoạn rồi tách ra, ai về nhà người nấy.

Không, cô ấy chưa gặp chuyện gì khi về nhà một mình cả. Không, cô

ấy chưa hề đọc trên báo hay xem ti vi về mấy vụ tương tự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.