QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 115

Tôi có thể lấy được quân bài dưới cùng và chia nó như thể đang chia

quân bài trên cùng, tôi cũng học được cách xếp sáu quân bài tôi chọn lên
đầu chỉ bằng việc tráo bài. Francesco làm được đến hai mươi quân, nhưng
dù sao thì với một kẻ mới học nghề như tôi thế là giỏi, quá giỏi rồi.

Tất nhiên tôi chưa đủ trình để có thể lừa ở chiếu bạc thật. Tôi vẫn

thiếu sự tự chủ tuyệt đối của Francesco. Tôi thiếu cái khả năng mê hoặc của
cậu trong những tình huống hiểm nghèo, như nhắm mắt đi trên dây mà
không mảy may sợ ngã xuống.

Giờ thì buổi tối hầu như tôi chỉ đi chơi với Francesco và thỉnh thoảng

với những cô bạn gái mà cậu chọn. Tôi ngày càng ít gặp các bạn cũ, đi với
chúng phát chán lên được vì tôi không thể nói về mấy thú vui ít ỏi của
mình. Các trận poker, số tiền tôi đút túi và tiêu với một tốc độ kinh hoàng,
tiến bộ của tôi trong nghệ thuật sắp đặt các quân bài.

Trong thời gian ấy thời tiết dần nóng lên. Mùa xuân này đang trôi qua

và mùa hè đã đến bên ngoài cánh cửa, như cách người ta vẫn nói. Nhiều
điều đang chuẩn bị đến, trong đời tôi và trong thế giới ngoài kia. Một trong
những điều ấy là gặp Maria.

Chuyện xảy ra vào một tối chúng tôi chơi bạc ở biệt thự bên bờ biển,

gần Trani.

Francesco được chủ biệt thự ấy mời - một kỹ sư chủ công ty xây dựng

và có cả đống vụ lằng nhằng với pháp luật. Lần đó cũng như nhiều dịp
khác, tôi không tài nào hiểu nổi qua những kênh quan hệ nào mà Francesco
có thể quen ông ta, và được ông ta mời đến. Người đàn ông ấy khoảng năm
mươi, nghĩa là tầm tuổi bố tôi. Mặc dù tôi nghĩ chắc bố tôi không thích thú
gì khi được so sánh với ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.