QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 117

dưới bàn, đặt lên gần đầu gối tôi. Tôi còn chưa kịp nhảy lên vì cái đụng
chạm đấy thì cậu đã bóp chặt chân tôi, bấu sâu những ngón tay vào cái vùng
thịt mềm nhạy cảm ở bên trong đùi.

Tôi đau đến mức phải cố hết sức để không tỏ vẻ gì. Lúc tôi định đưa

tay xuống thì Francesco đã bỏ tay ra và nhìn tôi cười. Tôi lặng đi vài giây
như thế, rồi nhận ra cơn sợ của mình đã qua.

Chúng tôi chơi và thắng rất nhiều tiền. Khoản được bạc lớn nhất mà

chúng tôi từng kiếm được.

Đôi khi người ta không nhớ nổi chi tiết một việc nào đó, không vì lý

do cụ thể nào. Một nhà tâm lý học có lẽ sẽ giải thích rằng có những động
lực vô thức dẫn đến cái khả năng chọn lọc đó của bộ nhớ. Tôi không biết
nữa. Chỉ biết tôi không nhớ nổi mình đã thắng bao nhiêu đêm ấy. Chắc chắn
là hơn ba mươi triệu, nhưng trí nhớ của tôi dừng lại ở đó. Tôi không biết là
ba hai hay ba lăm hay bốn mươi hay bao nhiêu nữa. Đơn giản là không biết.

Dù sao thì đấy cũng là khoản thắng lớn nhất trong sới hôm đấy, và

trước khi tàn canh thì tin tức đã loang khắp những người còn ở lại bữa tiệc
rằng ở chiếu bạc của chúng tôi chơi ra chơi luôn. Thế là một đám đông tụ
dần lại xung quanh, đứng xa xa để không quá gần người chơi nhưng đủ để
theo dõi ván bài. Với chúng tôi, tôi và Francesco, thì cuộc chơi đã ngã ngũ.
Những ván quan trọng nhất chúng tôi đã chơi xong, món thắng cuộc đã nằm
ngon trong túi tôi.

Nhưng có khán giả, mà Francesco lại là nhà ảo thuật. Thế nên cậu

quyết định phải cho người xem một màn hồi hộp, hoàn toàn miễn phí.
Không đời nào có chuyện cho tôi thắng nữa. May mắn quá như thế sẽ gây
nghi ngờ, nhất là sau mấy ván thắng tiền triệu nhờ tôi vớ được hai cù lũ,
một thùng và một tứ quý. Với khán giả thì Francesco đang thua to. Thế nên
nhân cái dịp họa hoằn này cậu cho phép mình chia cho chính mình những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.