QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 118

quân bài ngon nhất. Và cái ván cuối ấy người xem được chứng kiến canh
bạc sát phạt giữa một cù lũ át (tôi cầm) và một tứ quý bảy (của Francesco).

Khán giả ngây thơ hồi hộp, nín thở. Đến cuối ván mắt Francesco sáng

rực lên. Không phải vì thắng bạc, cái thứ chiến thắng giả tạo ấy. Mà vì buổi
diễn. Lần này cậu đang biểu diễn trò ảo thuật. Vui vẻ say sưa như một đứa
trẻ.

Một cái kết thật vĩ đại, tôi tự hỏi làm sao tôi lại bị cơn sợ lúc trước tấn

công cơ chứ, giờ đây tôi cảm giác như chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi chứ
không chỉ mới đầu buổi tối. Hay có lẽ nó chưa từng xảy ra cũng nên.

Chúng tôi tính tiền rồi đứng lên khỏi bàn. Người thua nặng nhất là tay

chủ nhà, nhưng việc ấy có vẻ không làm ông ta lo lắng gì. Tiền không phải
vấn đề với ông ta.

Đã muộn lắm rồi, nhưng vẫn còn người trong nhà và ngoài vườn.

Francesco biến đâu mất tăm, chuyện thỉnh thoảng vẫn xảy ra trong những
lúc thế này.

Tôi thấy đói nên đi hỏi xem có còn gì để ăn không.

“Cậu chỉ gặp may khi chơi bạc thôi sao?” Cái giọng nói câu đó trầm,

gần như giọng nam, hơi uốn quá như kiểu nói của những người cố tình
muốn giấu đi giọng gốc của mình. Tôi quay lại.

Tóc nâu, ngắn. Da rám nắng. Không đẹp nhưng đôi mắt to màu xám

lục dữ dội. Cao hơn tôi. Khá nhiều. Khoảng trên dưới ba lăm, tôi nghĩ khi
vừa nhìn cô vừa cố tìm câu trả lời. Sau này tôi mới biết cô đúng bốn mươi
tuổi.

“Tôi may mắn. Tôi giỏi. Và không, không chỉ ở chiếu bạc đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.