QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 121

Ông chồng là một tay buôn ô tô xịn, có một loạt phòng trưng bày ô tô

rải khắp vùng. Và thường xuyên phải đi công tác. Cô vừa nói điều ấy vừa
nhìn thẳng vào mắt tôi. Trực diện, đến mức tôi buộc phải quay đi nhấp một
ngụm vang.

Chúng tôi đang ngồi trong vườn thì Francesco tới nơi và đứng lại

trước mặt cả hai. Cậu và Maria nhìn nhau chớp nhoáng bằng ánh mắt rất lạ.
Lạ đến mức tôi không giới thiệu hai người nữa. Rồi cậu bảo tôi.

“Cậu đây rồi, tớ tìm cậu mười lăm phút rồi. Đi chưa? Gần bốn giờ

rồi.”

“Chờ vài phút rồi tớ ra ngay,” tôi đáp.

Cậu bảo sẽ chờ tôi ở chỗ ô tô rồi đi khỏi sau khi gật đầu chào Maria.

Tôi quay lại phía cô, lúng ta lúng túng. Tôi muốn hỏi liệu hai chúng

tôi có gặp lại nhau được không, nhưng không còn nhiều thời gian mà tôi lại
không biết làm thế nào. Ý tôi là, tôi không biết làm thế nào với phụ nữ đã
có chồng. Nhưng Maria thì không lúng túng, và biết rất rõ phải làm thế nào.

Cô với lấy một tập giấy chuyên để ghi số tiền thắng thua mỗi ván từ

một chiếc bàn, ghi lên đó một số điện thoại, xé mảnh giấy ra đưa cho tôi và
bảo tôi có thể gọi cho cô, trong khoảng thời gian từ chín giờ sáng đến một
giờ đêm.

Tôi rời căn biệt thự mà không chào ai, gặp Francesco ở chỗ để xe rồi

ra về. Tôi phóng xe một trăm chín mươi cây một giờ trong khi cậu ngả lưng
ghế xuống nằm, mắt khép hờ và nụ cười - cái điệu cười nhạo báng quen
thuộc ấy - cứ thoắt ẩn thoắt hiện trên môi cậu. Suốt chặng đường chúng tôi
không nói câu nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.