QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 134

Hồi mới chỉ hơn hai mươi, vào ngày 26 tháng Tư năm 1945, cô đã

cùng các du kích khác tràn từ miền núi vào Genova với một khẩu tiểu liên
Anh trong tay.

Cả ba năm học cấp hai chưa bao giờ tôi thấy cô nổi giận. Cô thuộc

kiểu giáo viên không cần phải nổi giận bao giờ, thậm chí không bao giờ cần
lên giọng.

Khi có học sinh nào lỡ nói hay làm điều gì không phải, cô chỉ nhìn.

Có lẽ cô cũng có nói gì đó nhưng tôi chỉ nhớ cái nhìn và cách cô quay đầu.
Cô quay đầu, rất chậm, trong khi cả người giữ yên, và nhìn thẳng vào mắt
học sinh ấy.

Cô không cần phải nổi giận.

Điểm mười bài văn của tôi là duy nhất, bình thường cô Ferrari chỉ cho

cao nhất là tám. Chín đã là hiếm hoi lắm rồi. Cũng như chuyện đọc to bài
văn - chủ đề ngộ nghĩnh - cho cả lớp nghe là độc nhất vô nhị.

Đúng là cô đã không thể nhịn được cười khi đọc đến mấy đoạn.

Tôi không nhớ đã biến cô giáo dạy toán và khoa học thành con gì,

nhưng chắc phải buồn cười lắm vì đến đoạn ấy cô Ferrari cười thực sự
khoái chí. Cô cười đến mức không đọc được nữa, phải để bài văn xuống
bàn rồi đưa hai tay lên ôm mặt. Các bạn tôi cũng cười. Cả lớp đều cười, tôi
cũng thế, nhưng tôi cười là để che giấu sự hài lòng và niềm tự hào của
mình. Khi ấy tôi mới mười một, mười hai gì đấy và tôi nghĩ lớn lên mình sẽ
thành một nhà văn nổi tiếng chuyên viết tiểu thuyết hài. Tôi vui lắm.

Hình ảnh chợt tan biến khi tôi nghe Mastropasqua nói cái gì đó nhưng

mình không hiểu. Chắc cậu ấy đã đổi chủ đề, còn tôi thì cứ gật lấy gật để,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.