QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 133

“Gì cơ?”

“Ngày xưa chuyện ở trường tớ nhớ nhất là khi cô Ferrari cho bọn

mình viết một bài văn tưởng tượng, thế là cậu viết cái chuyện nhố nhăng
biến tất cả giáo viên và học sinh ở trường thành các con thú và quái vật. Cô
cho cậu những mười điểm, lần duy nhất cô Ferrari cho mười rồi đọc bài văn
trước lớp. Mọi người cười mới khiếp chứ! Ối cha mẹ ơi là cười! Cả cô
Ferrari cũng cười.”

Tôi bỗng như lao ngược về quá khứ. Với tiếng vọng của hơn mười

năm trước.

Trường trung học cơ sở công lập Giovanni Pascoli. Cùng một khối

nhà với trường trung học Orazio Flacco, vốn được gọi là “Flacco”. Tất cả
các căn phòng đều lắp chấn song cửa sổ, sau khi một học sinh chỉ vì một lần
cá cược ngu xuẩn đã leo lên đi trên bệ cửa rồi lỡ nhìn xuống. Khi xảy ra
chuyện đó tôi vẫn còn học cấp một, nhưng mấy anh lớn hơn kể lại cho tôi
nghe cả trường đều nghe thấy tiếng thét. Một tiếng thét làm máu trong
người, và cả tuổi thơ của hàng trăm đứa con trai con gái trong trường, đông
cứng lại.

Ở trường Pascoli và trường Orazio Flacco rất lạnh. Vì biển ở ngay

phía trước và từ tháng Mười một đến tháng Ba thì gió cứ lùa vào qua những
khe cửa. Hình ảnh cô Ferrari hiện lên từ ký ức gợi lại cái lạnh ấy, tiếng rít
của gió và cái mùi trộn lẫn giữa mùi bụi, mùi gỗ, mùi bọn trẻ con và những
bức tường cũ.

Cô Ferrari rất giỏi thế nên rất có tiếng. Người ta tranh nhau để xin

được vào lớp cô.

Cô đẹp, mắt xanh lơ, mái tóc bạc và ngắn, gò má gồ lên. Gương mặt

của người không biết sợ ai. Giọng cô trầm, hơi khàn vì hút thuốc, hơi có thổ
ngữ vùng Piemonte. Hồi tôi học cấp hai có lẽ cô trạc năm, sáu mươi tuổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.