QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 181

Khi tôi về đến nhà thì đã quá khuya để gọi lại cho bố mẹ tôi. Tôi nghĩ

thôi để sáng mai sẽ gọi từ trạm nghỉ chân nào đấy. Tôi lên giường, mở
toang cửa sổ cố giảm bớt cái nóng.

Tôi trăn trở rất lâu không tài nào ngủ được. Mãi đến khi ánh bình

minh bắt đầu lọt vào qua khe mành tôi mới thiếp đi, và nằm mơ.

Tôi đang lái ô tô dọc đường cao tốc, qua một vùng vắng tanh, xám xịt

và buồn bã như cảnh tượng một buổi sáng mùa đông. Tôi lái xe với cảm
giác bồn chồn, có cảm tưởng như mình đang để vuột mất một điều gì đó rất
quan trọng. Rồi tôi thấy rất nhiều vật từ đằng xa lao về phía mình - lao vào
mình -
ngày một nhanh hơn. Rồi tôi hiểu ra tất cả. Những vật ấy là ô tô còn
tôi đang đi sai hướng.

Sao lại có thể xảy ra như thế được? Sao tôi lại đâm đầu vào tình thế

này? Mà con đường cao tốc thì không được rộng cho lắm. Không chỉ thế
mà lại còn ngày càng hẹp lại trong khi những cái xe kia mỗi lúc một gần.
Tôi không muốn chết: tôi còn nhiều việc để làm lắm. Không thể đến lượt tôi
như thế. Chuyện này chỉ xảy ra với những người khác. Đường càng ngày
càng hẹp, giờ thì không còn là đường cao tốc nữa. Hẹp lắm rồi. Chuyển
động của tôi trở nên chậm chạp, ngày càng chậm, và tôi càng sợ hơn. Tiếng
còi đinh tai nhức óc đang đến gần.

Tôi không muốn chết.

Vì sau đấy có thể sẽ chẳng có gì nữa cả.

Chuông đồng hồ báo thức vang lên một cách ngớ ngẩn và tôi mở

choàng mắt. Trong vài giây, tôi nằm yên nhìn chằm chằm đôi giày mình vứt
gần giường, vẫn còn bàng hoàng giữa thực và mơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.