QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 183

Hai Mốt

Tôi không nhớ mình đọc ở đâu rằng ban ngày bọn ma trốn mất. Kể ra

thì đấy cũng chẳng phải một ý tưởng đặc biệt độc đáo hay sâu sắc. Nhưng
đúng thật. Sáng ra tôi hoàn toàn khỏe khoắn. Mặc dù chỉ ngủ khoảng một
giờ. Mặc dù tôi đã mơ những cơn ác mộng. Mặc dù các con đường tôi đi
dạo đêm qua đầy ma.

Mọi chuyện lại trở nên đơn giản khi tôi lái chiếc BMW phóng tới

trăm tám mươi cây số một giờ. Tôi không còn tin vào những ý nghĩa mà tối
hôm qua tôi đã vận vào chuyến đi. Không chỉ thế, tôi còn thấy khó chịu khi
nghĩ đến những dự định tốt đẹp ấy. Tôi không muốn nghĩ nữa, lúc khác tôi
sẽ nghĩ. Ngày hôm ấy tuyệt đẹp mà lại không nóng quá, chúng tôi đi trong
tiếng nhạc muốn làm nổ tung cả xe và mọi thứ đều có vẻ khả thi. Tôi không
chỉ vui, tôi còn phấn khích. Tôi nhạy bén hơn hẳn, như thể các giác quan
đều mạnh lên. Tất cả đều dễ dàng, đơn giản. Có gì đó thật nguyên sơ khi
nhìn thấy màu sắc đậm hơn, nghe các bài hát mà tôi vốn biết rõ như thể
nghe lần đầu tiên, khi chạm vào vô lăng, vào cần số, khi đạp vào chân
phanh.

Vào khoảng mười giờ chúng tôi dừng chân ở một trạm dịch vụ, có lẽ

ở mạn Abruzzo, hoặc cũng có thể đã sang vùng Marche rồi. Chúng tôi gọi
cappuccino và một lát bánh kem chanh. Tôi thật sự không hiểu tại sao cái
chi tiết ấy lại in sâu trong ký ức mình đến thế. Tôi còn nhớ rõ cử chỉ mình
nhón lấy các mẩu vụn bánh rớt lại trên đĩa bằng hai ngón tay. Tôi nhớ vỏ
bánh dai thế nào và vị kem trộn lẫn với vị cappuccino.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.