QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 185

đến khi lên đường thì điều ấy trở thành vô nghĩa. Francesco bảo cậu ấy có
người quen ở Valencia.

Và Valencia trở thành đích đến của chúng tôi. Chúng tôi phải đi đến

đấy, thế thôi. Thế là đây, tuần tự hết mặt trời chói chang đến hoàng hôn ráng
đỏ lan khắp vũ trụ, rồi bóng tối nửa tiếng chợp mắt ở một trạm phục vụ
ngang đường với cửa kính mở toang. Tay lái xe tải tụt xuống từ cabin để ra
đái sau bụi cây, sau đó ợ to rồi lại lên xe ngủ. Thuốc lá, bánh mì kẹp, cà phê
rồi lại thuốc lá, cappuccino, tắm trong trạm nghỉ, các trạm kiểm tra biên
giới, những tấm biển đổi từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác. Ánh sáng,
tranh tối tranh sáng, bóng đêm, rồi lại ánh sáng và cái cảm giác cấp bách
thúc đẩy chúng tôi đi. Âm nhạc. Springsteen, Dire Straits, Neil Young. Rồi
mấy băng nhạc của Francesco với những thứ kim khí bạo lực. Một kiểu âm
thanh nhức tai thôi miên. Càng đi chúng tôi càng ít nói chuyện, như thể
đang cố tập trung vào một nhiệm vụ phải hoàn thành. Chỉ có điều tôi không
hiểu cái nhiệm vụ ấy là gì.

Tôi không nhớ tí gì về những điều mình nghĩ, hay tôi có nghĩ gì

không. Tôi cũng không nhớ Francesco đã nói những gì. Chúng tôi cứ thế đi,
càng lúc càng mệt mỏi, nhưng không thể dừng lại.

Chúng tôi đến Valencia chỉ khoảng một ngày sau khi khởi hành, lấy

phòng trong một khách sạn trông rất không thực rồi lăn ra ngủ mà không
thèm thay quần áo.

Bên ngoài không khí đang rực nóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.