QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 186

Hai Hai

Tầm bảy giờ tối tôi tỉnh dậy, người ướt sũng mồ hôi. Francesco đã

dậy rồi, tôi nghe thấy tiếng nước xối vọng ra từ nhà tắm. Căn phòng khách
sạn này thật nhố nhăng. Giấy dán tường in hình đầu ngựa, hai ga phủ
giường khác nhau, một cái ti vi đen trắng khổng lồ kiểu những năm sáu
mươi. Tôi nằm yên ngắm nó đến vài phút, vẫn còn mụ mị vì cơn mệt và vì
cảm giác lạ lùng. Tôi ngửi thấy một mùi kỳ lạ, hôi nhưng lại quen quen.
Phải mất một lúc tôi mới hiểu chính tôi tỏa ra mùi ấy. Tôi không thích nhận
ra là mình đang bốc mùi, thế nên Francesco vừa đi ra là tôi đã lấy cái khăn
quấn quanh người đi vào nhà tắm.

Sau khi cả hai đã phần nào lấy lại được vẻ ngoài bình thường, chúng

tôi ra khỏi khách sạn lúc khoảng tám giờ.

Francesco gọi điện cho bạn mình, tôi nghe cậu ấy nói một thứ tiếng

lẫn lộn giữa tiếng Ý, tiếng Tây Ban Nha và tiếng Pháp. Tôi hiểu là một tay
Nicola nào đấy hiện không có ở Valencia nhưng sẽ quay về trong vài ngày
nữa. Francesco có vẻ không ngạc nhiên gì, cậu ấy bảo sẽ gọi lại. Giọng cậu
ấy nghe hơi là lạ.

Nicola là một người bạn cũ, Francesco giải thích cho tôi như thế sau

khi gác máy. Quê Bari nhưng sống ở Tây Ban Nha tới giờ cũng hơn hai
năm rồi, đi liên tục từ chỗ này sang chỗ khác, làm nhiều thứ việc. Câu
chuyện chỉ đến thế. Tôi không quan tâm lắm đến Nicola. Tôi đang tỉnh táo,
tôi thấy khỏe khoắn, tôi đói và chúng tôi đang ở Tây Ban Nha.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.