QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 187

Sau khi ăn uống - tất nhiên là món cơm paella Valencia đi kèm rất

nhiều bia - chúng tôi bắt đầu dạo quanh thành phố.

Chúng tôi lượn lờ qua mấy quán bar, quán nào cũng mở cửa và đông

nghịt. Cuối cùng chúng tôi đến một khu vườn với bàn ghế bày trong bóng
tối chập choạng và một cái chòi lớn ở giữa. Có rất nhiều người ngồi ở các
bàn, hay đứng, thậm chí ngồi bệt dưới đất. Mùi thuốc lá Hasit tràn ngập
không gian. Chúng tôi tìm thấy một bàn trống và ngồi xuống. Khác với lúc
đi, giờ đây cả hai đều tranh nhau nói, nói rất nhiều. Chúng tôi đang phấn
khích. Chúng tôi nhảy xổ vào nhau mà nói, không cần nghe đứa kia nói gì.
Một dòng ồ ạt những lời về sự tự do của chúng tôi, về cách sống nổi loạn,
thoát ra khỏi các nguyên tắc đạo đức giả. Về chuyện tìm kiếm ý nghĩa sự
việc dưới lớp sơn cũ rích của các tục lệ.

Cả một dòng thác những điều linh tinh.

Em phục vụ chào ola khi tới bàn chúng tôi, nhưng chỉ một thoáng sau

khi nghe chúng tôi nói chuyện em bèn chuyển sang tiếng Ý.

Em này quê ở Florence, chính xác là ở vùng Pontassieve, tên là

Angelica. Em không đẹp nhưng có khuôn mặt dễ mến. Angelica chăm chăm
nhìn Francesco. Em hỏi chúng tôi quê ở đâu, bảo em ấy đã từng đến Bari
nhưng chỉ đi ngang qua trên đường đi Hy Lạp, và ở đấy người ta dặn phải
cẩn thận với bọn giật đồ. Em ghi món chúng tôi gọi, vẫn chăm chăm nhìn
Francesco, rồi hứa sẽ quay lại ngay.

“Cậu thấy thế nào?” Francesco hỏi.

“Xinh đấy. Dễ thương. Em này không đẹp nhưng có cái gì đó. Mà em

ấy tia cậu đấy.”

Cậu gật đầu ý bảo tất nhiên cậu ấy nhận ra thế rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.