QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 189

Bọn anh không vội gì cả, Francesco bảo thế, chắc chắn là muốn ngồi

chờ em rồi. Thế là em quay lại làm việc còn chúng tôi ngồi lại bàn. Tôi thấy
thật tuyệt. Trời ấm dịu, người tôi như được cuộn trong thứ cảm giác lười
biếng ngọt ngào không cưỡng lại được. Không còn thời gian, không trách
nhiệm, bản thân tôi như cũng đã tan biến mất. Một phần có lẽ vì chất cồn -
mấy chai bia lúc trước, rượu mạnh tôi đang uống - và một phần nữa vì
không khí kỳ lạ của cái khu ngoại ô này.

Chúng tôi ra về cùng Angelica sau một tiếng rưỡi đồng hồ và ba cốc

Caipirinha nữa. Tôi vốn trụ tốt với rượu nên dù có phần mụ mị và phấn
khích nhưng tôi vẫn tỉnh táo. Tôi để ý thấy Angelica đã thay quần áo, xõa
mái tóc dài màu đồng đỏ của em xuống. Em còn trang điểm thêm nữa.

Chúng tôi làm thêm vài ly rum trong một quán bar sắp đóng cửa. Chủ

quán là bạn của Angelica, uống cùng chúng tôi và không nhận tiền bọn tôi
trả.

Rồi chúng tôi lại đi dạo tiếp. Angelica và Francesco giờ đã quay sang

chỉ nói chuyện với nhau, tôi bị loại ra ngoài. Tất nhiên rồi. Thế nên tôi
quyết định đi lùi lại phía sau vài bước.

Tôi nhìn ngó xung quanh, và chắc là cười lơ đãng. Đã hơn ba giờ

sáng nhưng đường phố vẫn đông người. Không chỉ các nhóm thanh niên,
bọn say, lũ dị hợm, mà còn có cả những ông già mặc sơ mi trắng cộc tay với
cổ áo trông chẳng ra làm sao, những gia đình với đầy đủ trẻ con, ông bà,
chó. Chúng tôi còn đi ngang qua cả hai bà xơ, ăn mặc nghiêm chỉnh, vừa
dạo bước vừa sôi nổi chuyện trò. Tôi ngắm họ rất lâu trong khi họ đi xa
dần. Ghi nhớ họ trong óc mình - tôi nghĩ rất rõ ràng như thế - để sáng hôm
sau, hay thậm chí mười năm sau nữa tôi không tự hỏi có phải mình chỉ nằm
mơ thấy họ thôi không.

Tất cả đều lạ lùng, không thực, đầy cảm giác say sưa và một nỗi

thương nhớ bâng quơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.