QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 188

“Bọn mình kết bạn với em ấy, chờ em ấy hết ca rồi đi về cùng. Như

thế mình sẽ có người quen ở Valencia này cho đến khi Nicola quay về.”

“Có khi nhờ em ấy chỉ cho khách sạn nào đỡ hơn cái ổ chuột mình

đang ở,” tôi bảo nhưng Francesco không trả lời. Rõ ràng khách sạn như thế
với cậu ấy là được. Angelica quay lại với hai cốc cocktail Caipirinha của
chúng tôi.

“Sao em lại sang Tây Ban Nha làm việc thế này?” Francesco hỏi.

Trước khi trả lời em nhìn quanh một lát. Có vẻ không bàn nào có

khách cần gọi gì.

“Cả năm liền em chẳng qua được môn nào ở trường. Em học ngoại

ngữ nhưng mà gặp phải mấy chuyện. Thế nên em nghĩ thôi sang Tây Ban
Nha một thời gian, để luyện thêm tiếng Tây Ban Nha và để xem xem em
muốn làm cái gì. Thế các anh thì sao?”

“Anh chuẩn bị tốt nghiệp khoa Triết, còn Giorgio bạn anh đây thì

khoa Luật. Tháng Bảy bọn anh thi xong nên quyết định đi nghỉ một hai tuần
ở Tây Ban Nha. Thế là bọn anh tới đây. Quán này mở cửa đến mấy giờ?”
Cậu nói dối trơn tru như không. Tôi tự nhủ mình chẳng quan tâm gì đến
chuyện ấy. Tôi đang vui và không có gì khiến tôi phải bận tâm hết.

Angelica lại nhìn quanh và thấy ở bàn đối diện bên kia vườn có người

đang ra hiệu gọi, em nói nhanh.

“Cũng tùy. Hai giờ sáng, hoặc ba giờ. Tùy từng đêm. Khi nào vẫn còn

khách thì quán vẫn mở.” Em ngừng lời một lúc như đang suy nghĩ điều sắp
nói. Rồi vội vã bảo. “Nghe này, em phải chạy đây. Nếu các anh không vội
thì chờ em, lâu nhất là một tiếng nữa thôi, rồi đưa em về nhà nhé. Chỉ cách
đây mười lăm phút đi bộ. Như thế nói chuyện thoải mái hơn, em sẽ chỉ cho
bọn anh mấy chỗ ở Valencia và quanh quanh đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.