QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 190

Chúng tôi đến dưới nhà Angelica và em hỏi bọn tôi có muốn lên uống

cái gì không. Nhưng ý em là: em muốn Francesco lên. Tôi nói dối rằng
mình đã mệt và say lắm rồi. Nhưng chưa đến mức không hiểu đời, tôi thầm
nhủ. Thế là Francesco và Angelica biến mất sau cánh cửa gỗ bẩn thỉu sau
khi em hôn lên má chào tôi một cái.

Tôi phải mất hơn một tiếng mới tìm lại được khách sạn. Trong thời

gian ấy tôi đảo qua thêm một hai quán bar nữa và uống thêm một hai ly rum
nữa. Khi nằm xuống sau khi đã tè một bãi tưởng như không bao giờ dứt, tôi
cảm thấy như giường đang tự quay. Hay có thể là căn phòng đang quay còn
giường thì đứng im. Tôi nghĩ đến Galileo. Chính ông là người khám phá ra
điều ấy trong khoa học hiện đại. Hay là Newton nhỉ. Ôi, tất cả mấy cái thứ
ấy mệt quá đi, nhưng mà tôi phải nhớ ra. Chó chết, tôi uống rượu giỏi lắm
mà, tất cả đều bảo thế. Tất cả là ai cơ? Mà sao tôi lại phải nhớ ra cơ chứ?

Rồi đột nhiên mọi thứ biến mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.