QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 193

Đó là một hồi ức lạ lùng, không một âm thanh, cái ngày nắng kinh

hồn ấy ở Valencia. Chỉ toàn hình ảnh giống như trong một bộ phim câm,
những hình ảnh màu sắc rực rỡ.

Tôi đi bộ hàng giờ, đôi khi dừng chân để ăn tabas hay uống bia trong

quán bar có bàn đặt ngoài trời, với những ô che cũ kỹ bợt màu, rồi lại đi
tiếp khá lâu, tìm khách sạn. Đến lúc tìm ra tôi sẵn lòng chấp nhận sự tồi tàn
của nó miễn là đổi lấy tí điều hòa. Cái máy điều hòa ấy kêu ầm ĩ nhưng dù
sao cũng hoạt động, trong khi bên ngoài những hơn bốn mươi độ.

Khi tôi hỏi xin chìa khóa, nhân viên trực bảo caballero

[4]

kia đã về

rồi, đang ở trên phòng. Tôi cảm thấy nhẹ cả người.

Tôi gõ cửa phòng, rồi lại gõ thêm lần nữa, đến lần thứ ba mới thấy

tiếng Francesco trả lời gì đấy tôi không hiểu, một lúc sau cậu mở cửa cho
tôi, trên người chỉ có độc cái quần lót và một áo phông đen.

Cậu quay lại ngồi trên giường không nói năng gì, yên lặng như thế

đến vài phút, mắt hơi khép lại như thể đang ngắm cái gì đấy trên sàn. Rồi
cậu từ từ hồi lại, với cái vẻ của một người vừa bị nhồi trong khoang chở
hành lý hai ngày liền. Cuối cùng cậu lắc lắc đầu rồi ngước lên nhìn tôi.

“Thế nào?” tôi hỏi.

“Đĩ ra phết đấy, cái cô em Angelica bé nhỏ ấy. Cô nàng làm những trò

như cưỡi ngựa xiếc. Có lẽ mấy ngày tới cậu cũng phải thử một vòng.”

Tôi có một cảm giác khó chịu mơ hồ khi nghe mấy lời ấy của

Francesco, nhưng cậu không để cho tôi có thời gian hiểu ra cảm giác ấy là
gì. Cậu bảo tối nay chúng tôi sẽ qua đón Angelica lúc cuối giờ làm việc rồi
đi thẳng biển, phía Nam. Chúng tôi sẽ đến nơi lúc bình minh, lúc đẹp nhất.
Rồi sẽ tắm biển khi bãi biển còn chưa có ai, rồi đến chơi với mấy người bạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.