QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 202

Tôi luồn ngón trỏ xuống dưới quân bài mà con gã béo chọn và lật ra.

Con mười nhép.

Sự im lặng của đám đông vỡ vụn thành một đám những lời bình luận

không dịch ra được, bằng đủ thứ tiếng khác nhau.

Tôi đang vươn tay ra để lấy tiền - của tôi và của gã béo - thì gã quỳ

thụp xuống nền cát, giật lấy hai lá bài kia và lật từng con lên. Y như lúc
trước Angelica đã làm, ở bãi biển kia. Hắn giữ con Q cơ trong tay một lúc,
với cái vẻ của người xông thẳng vào cánh cửa để bật nó ra rồi ngã lăn ra đất
vì hóa ra cửa đã mở sẵn. Rồi hắn giận dữ vứt toẹt con bài xuống đất, khó
nhọc đứng dậy và vừa bỏ đi vừa lầm bầm bằng một thứ tiếng có vẻ như
tiếng Anh hoặc Anh Mỹ, nhưng tôi không hiểu rõ các từ.

Tôi không nói gì, chỉ nhặt tiền, các quân bài, mấy chai bia rỗng rồi bỏ

đi trong khi đám người xem cũng tản hết ra, cùng với những câu bình phẩm
chuyện họ vừa được xem.

Chúng tôi không ở lại Altea chỗ mấy người bạn của Angelica. Đến

hoàng hôn chúng tôi lại lên đường và về đến Valencia lúc trời đã khuya.
Angelica hỏi chúng tôi có muốn về nhà em uống cái gì hoặc làm một điếu
không. Tôi định bảo tôi sẽ đưa hai người về đấy rồi về khách sạn nhưng
Francesco đã nói trước.

“Được thôi, bọn anh đến chứ. Cậu đến được phải không Giorgio?”

Tất nhiên là tôi đến được, rõ là thế rồi. Thế là chúng tôi lên nhà.

Angelica có một căn hộ một phòng ngủ, ban công nhỏ nhìn xuống sân

trong của tòa nhà, buồng tắm không cửa, chỉ có một cái rèm ngăn dơ dáy.
Trời nóng và bên trong phòng có cái mùi khiến tôi nhớ đến mấy căn hộ ở
khu Libertà, gần nhà tôi. Hồi bé tôi vẫn thường đi ngang qua đấy, nghe thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.