QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 205

Hai Lăm

Tôi thức dậy vì ánh sáng, vì nóng, vì nghẹt mũi, vì cảm giác đau lưng

và đau cổ. Tôi đã ngủ luôn dưới đất. Họng tôi đau rát, lưỡi gần như dính
chặt vào vòm họng. Tôi buồn nôn và có cảm giác như bị bóp nghẹt.

Tôi cố dùng hai cánh tay đỡ mình dậy. Francesco và Angelica ngủ

trên giường, ở phía bên kia phòng. Cả hai đều ngủ say và tôi ngồi yên một
lúc nhìn họ, Francesco nằm ngay ngắn như thường lệ. Cậu nằm ngửa, hai
tay duỗi dài theo người, trông rất thanh thản. Thở bằng mũi nhẹ nhàng
không gây tiếng động gì.

Angelica co người nằm nghiêng một bên, một tay luồn giữa gối và

đầu, quay sang phía Francesco. Em làm tôi nghĩ đến một đứa bé. Rồi tôi
chợt nhớ lại những điều xảy ra tối qua và phải quay mặt đi.

Tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi thấy mình thật thừa thãi ở cái chỗ

ấy, với hai người kia đang ngủ, trong cái phòng nhỏ nóng nực đầy những
thứ mùi tôi không muốn ngửi thấy. Nhưng tôi lại không đi được. Chỉ cái ý
nghĩ sẽ lang thang cả sáng không mục đích, chìm nghỉm trong cái nóng
kinh khủng này cũng đủ để tôi thấy mất hết can đảm.

Trong khi tôi đang ngồi đó suy nghĩ thì Francesco mở mắt ra. Cậu

không cử động, chỉ mở mắt nhìn tôi không nói gì. Trong một thoáng tôi cứ
tưởng cậu đang mộng du hay cái gì tương tự thế, rồi cậu dậy ngồi trên mép
giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.