QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 206

“Chào cậu.”

“Chào,” tôi đáp lại.

“Cậu pha cà phê chưa?”

Tôi nhìn cậu. Câu hỏi bình thường thôi mà sao tôi thấy nó có vẻ điên

khùng thế.

“Ở kia kìa, trong cái tủ giữa bếp và chậu rửa ấy,” cậu ấy bảo, giọng đã

hơi sốt ruột.

Cái gì? Tôi đang định hỏi thì hiểu ra cậu vẫn đang nói về cà phê. Tôi

nhớ ra cậu đã từng qua đêm ở đây rồi. Tôi ra cái tủ ấy - một thứ đồ gỗ kinh
tởm màu lục nhạt có in họa tiết hoa đã nhạt màu - lấy máy pha cà phê và cà
phê rồi pha.

Chúng tôi uống cà phê bằng mấy cái tách mẻ. Tôi mang một tách cho

Angelica - lúc ấy đã thức vì nghe tiếng chúng tôi nói chuyện và tiếng động.
Em cầm lấy tách mà mắt vẫn ngái ngủ, em mang vẻ ngạc nhiên của người
không quen được chăm sóc như thế.

Tôi cảm thấy ngượng vì vẫn ở đấy, với ký ức mơ hồ về những điều

xảy ra đêm qua. Tôi chỉ muốn mình đang ở thật xa, chỉ muốn biến đi mất.

Angelica ngồi dậy, chẳng quần áo gì, cứ thế đi thẳng vào nhà tắm. Tôi

nghe thấy tiếng Angelica đái vọng ra từ sau rèm. Mấy mảng tường của căn
phòng vốn đã quá nhỏ này dường như càng bóp nghẹt lấy tôi.

Chúng tôi ở thêm một lúc đủ để hút xong điếu thuốc. Khi Francesco

bảo phải đi thôi, tôi thấy nhẹ người không thể tả nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.