QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 238

“Ai là quản lý?”

Tay hạ sĩ hất đầu chỉ một gã đàn ông khoảng năm mươi tuổi, đầu hói,

da sẫm màu đang tiến về phía họ.

“Này, cái quái gì...”

Câu nói bị cái tát cắt ngang. Nhanh gọn, mạnh mẽ; gần như điềm tĩnh.

Một cách để tiết kiệm thời gian.

“Quân cảnh đây. Chúng ta cần nói chuyện với nhau. Ông xử sự cho tử

tế rồi chúng tôi sẽ đi mà không viết biên bản gì về những trò diễn ra ở cái ổ
này. Có chỗ nào để nói chuyện riêng được năm phút không?”

Gã hói nhìn mặt bọn họ, nhìn người này, rồi người kia, rồi những

người khác. Gã không nói gì mà chỉ ra hiệu đi theo mình.

Bọn họ đi vào một văn phòng tởm lợm, mùi thuốc lá ở đây còn hôi

hơn cả trong phòng chơi. Gã hói nhìn họ với vẻ dò hỏi. Tay hạ sĩ đưa bức vẽ
nhận dạng ra trước mặt, hỏi gã đã nhìn thấy tên này bao giờ chưa, và liệu
mà suy nghĩ kỹ khi trả lời.

Gã nghĩ kỹ, rồi trả lời là có, gã đã từng nhìn thấy, và gã biết tên này.

Từ lúc ấy mọi việc diễn biến nhanh hẳn. Rất nhanh.

Chỉ trong vài ngày họ đã nhận dạng xong hắn. Theo phòng nhân khẩu

thì hắn sống với bà mẹ góa. Nhưng không ai nhìn thấy hắn ở địa chỉ nhà ấy
cả. Họ thử bấm chuông nhiều lần, nhưng không bao giờ có ai trả lời.

Thế là họ thử hỏi những người hàng xóm từ tòa nhà đi ra. Bà

Carducci à? Bà ấy vừa mất hai mươi hôm trước. Thế tức là giấy chứng tử
chưa kịp đưa về phòng nhân khẩu, Chiti nghĩ. Thế cậu thanh niên thì sao? Ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.