QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 236

Cậu vừa nói vừa nắm tay tôi. Cậu đi bộ còn tôi để cậu lôi theo. Chúng

tôi đi trên phố Sparano, giữa các cửa hàng thời trang, các bà lịch sự đang đi
sắm đồ mùa thu, các nhóm thanh niên. Bọn tôi băng qua đám người đông
đặc ấy, và tôi cảm thấy một mối đe dọa nào đó cũng đông đặc không kém
đang đến với mình.

“Cậu phải hiểu nhân cách điển hình của chúng ta trong giai đoạn này

đang ở một ngã ba quyết định. Chúng ta có thể để các sự việc quyết định
mình sẽ trở thành thế nào. Phó mặc như đám vụn gỗ trôi sông. Cậu có muốn
thế không? Tất nhiên là không rồi. Cách thứ hai là bơi trên con sông ấy. Bơi
ngược dòng, với nỗ lực và quyết tâm, để đạt đến nhận thức và sự tồn tại
đích thực. Cậu hiểu ý tớ, phải không?”

Tôi có cảm giác cậu ấy không nhớ cả tên tôi nữa.

Không, không hẳn. Tôi chắc chắn là lúc ấy cậu không nhớ tên tôi.

Trong đầu tôi hiện lên câu ấy, đánh máy bằng các ký tự của chiếc máy chữ
cũ: “Cậu ấy không nhớ tên tôi.” Rồi câu ấy nhấp nháy như chùm đèn neon.
Cậu ấy không nhớ tên tôi. Vài giây như thế rồi biến mất.

“... thế nên chúng ta có một mệnh lệnh buộc phải thực hiện, và phải

tuân thủ nghiêm khắc. Phải nhận ra bản chất thực sự của chúng ta. Phải biến
thành hành động những gì mà chúng ta - cậu và tớ, chính xác là thế đấy - có
thế mạnh.”

Cậu ấy nói tiếp vài phút nữa, theo một nhịp đều đều điên rồ, giữ cánh

tay tôi và thỉnh thoảng siết chặt ở chỗ ngay trên khuỷu tay. Rồi buông ra đột
ngột cũng như lúc cậu siết chặt.

“Thế nên bạn ơi, tớ tin bọn mình đã nhất trí hết với nhau. Khi nào có

thời gian bọn mình sẽ gặp lại nhau để vạch ra chiến lược phù hợp. Tớ ôm
tạm biệt cậu cái nào.”

Rồi cậu ấy biến mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.