QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 235

Bà ấy không tức tối gì riêng với tôi cả. Tôi nghĩ bà ấy ghét cả thế giới

này một cách bướng bỉnh, thậm chí là có phương pháp. Tất cả thế giới bên
ngoài ngôi nhà cùng lớp bụi phủ dày của nó. Một lớp bụi nhuốm mùi buồn
bã.

Francesco không gọi lại cho tôi. Tôi ngờ rằng bà ấy chưa bao giờ nói

lại với cậu là tôi gọi, nhưng đấy chỉ là chi tiết nhỏ. Kể cả bà ấy có nói thì
mấy tuần đó Francesco cũng đang có việc khác phải làm. Việc khác ấy
không bao gồm tôi.

Sau một hai tuần và năm sáu cuộc nói chuyện không ra kiểu gì với bà

già ấy - bà ấy tên là gì tôi chưa bao giờ biết - không ai trả lời điện thoại nữa.
Mỗi lần tôi để chuông reo đến mười, mười lăm lần. Vô ích. Giờ nào cũng
vậy. Có lần tôi gọi vào lúc bảy rưỡi sáng. Một lần khác vào mười một giờ
đêm. Không ai trả lời cả. Sau một thời gian tôi không gọi nữa.

Một hôm - lúc đó đã sang tháng Mười - tôi gặp cậu ấy trên đường.

Trông cậu có vẻ bất thường. Francesco để râu, nhưng đó không phải thứ
khiến cậu ấy trông khác lạ. Có gì đấy không ổn. Có lẽ là quần áo hay cái gì
đó mà tôi không biết. Mắt cậu trợn lên, ngó tôi như thể không nhận ra tôi là
ai trong một lúc. Rồi đột nhiên cậu bắt đầu nói như thể chúng tôi chỉ mới
dừng chuyện vài phút trước. Cậu chạm vào vai tôi, siết chặt cánh tay tôi đến
làm tôi đau.

“Cậu thấy không, anh bạn, bọn mình cần phải gặp nhau, tuyệt đối cần

phải gặp nhau nói chuyện lâu và bình tĩnh. Bọn mình đã đến một ngưỡng
thay đổi quan trọng trong đời. Bọn mình kiểu như đã lao vào một con
đường tuyệt đối cần phải đi đến đích. Cậu và tớ. Thế nên bọn mình cần vạch
ra chiến lược để đạt được mục đích thật sự.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.