QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 239

các ông hỏi Francesco hả? Sau khi mẹ chết không thấy cậu ấy đâu nữa.
Không ai biết tin gì cả. Có lẽ cậu ấy đã đi đến thành phố khác, ở với người
họ hàng nào đấy. Không, họ không biết ai cả, chỉ là đoán vậy thôi, họ thậm
chí chẳng biết cậu ấy có còn họ hàng ở thành phố nào khác không. Nói thật
ra thì họ chẳng biết gì cả. Cả cậu ấy lẫn bà mẹ đều không mau miệng gì,
tóm lại là không có tin tức gì. Đến lúc ấy thì lại là Cardinale có ý kiến.

“Thưa trung úy, hay ta thử vào trong nhà.”

“Vào thế nào hả Cardinale? Sẽ không một công tố viên nào cho chúng

ta lệnh khám nhà đâu. Giờ này trong tay ta vẫn chưa có gì. Không có một tí
gì luôn. Chỉ toàn phỏng đoán và phỏng đoán. Nhỡ đâu cái tay này không
liên quan gì đến chuyện kia cả. Tôi biết nói gì với bên công tố?”

“Thật ra thì tôi không nghĩ đến lệnh khám nhà...”

“Thế cậu nghĩ đến chuyện gì? Mang cái xà beng đến phá cửa rồi lẻn

vào à? Thế nhỡ có người hàng xóm nào nhìn thấy gọi cho 113 rồi chúng ta
bị bên cảnh sát tóm thì sao?”

Cardinale không nói gì. Pellegrini thì có vẻ đang ngắm mũi giày của

mình. Martinelly thì đứng yên, mắt nhìn xa xăm. Trung úy nhìn bọn họ,
từng người một, với vẻ mặt của người cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì
đang xảy ra xung quanh mình.

“Ra là thế. Các anh định đột nhập trái phép. Các anh định phá cửa...”

“Không cần phải phá cửa đâu,” Cardinale bảo. “Tôi có một chùm chìa

khóa vạn năng lấy được của một thằng chuyên trộm các căn hộ.” Rồi cậu ta
nói tiếp như để biện minh, “Bọn tôi bắt hắn vì ít nhất mười vụ, trước khi
anh đến Bari này, bây giờ chắc hắn vẫn đang ở trong tù.”

“Cậu đang bảo tôi cậu lấy một chùm chìa khóa vạn năng, rõ ràng là

không ghi vào biên bản tịch thu - tức là cậu đã ăn cắp mấy cái chìa ấy - để
dùng cho mục đích cá nhân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.