QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 242

Nhìn gần gương mặt chị, tôi nhận ra chị còn có cả mấy sợi tóc bạc mỏng
manh, gần thái dương.

“Giorgio, em đi đứng kiểu gì đấy? Trông như thằng nghiện thế.”

Bao lâu rồi tôi không gặp chị nhỉ? Tôi không nhớ nổi nữa; lần cuối

chị về mà có cả tôi ở nhà là bao giờ không biết. Có phải là sau khi tôi bắt
đầu cuộc đời mới không nhỉ. Chắc không phải, tôi gặp chị lần cuối chắc là
trước khi bắt đầu chơi với Francesco. Nghĩa là phải hơn mười tháng rồi.
Phải rồi, vào dịp Giáng sinh chị về nhà, sau đó tôi không gặp chị nữa. Lạ
thật, tôi tự nhủ, chị ấy như bước ra từ quá khứ. Bước ra từ cuộc đời trước
khi tôi biết Francesco. Cái cuộc đời ấy có vẻ rất xa, mà đúng là xa thật. Tôi
cũng không biết mình nhung nhớ nó hay là như thế nào. Cuộc đời ấy... xa
quá rồi.

“Chị khỏe không...?” Tôi chực nhắc lại tên chị, nhưng rồi tự nhiên

thấy ngượng nên bỏ dở câu hỏi như thế, với những dấu chấm lửng lơ, và
chấm hỏi.

“Chị khỏe. Thế còn em?”

Lạ làm sao, cái cuộc gặp gỡ ấy. Như hai người quen bình thường. Mà

chị em tôi cũng chỉ là như thế với nhau, không có gì hơn. Chị khỏe không?
Thế còn em? À khỏe, thế ở nhà thế nào? Nhà nào? Nhà em hay nhà chị?
Nhà nào?

Lạ lùng thay, tôi bỗng muốn nói chuyện với chị. Trước đây chưa từng

có chuyện ấy. Nhưng bây giờ tôi cô độc quá. Trôi dạt lang thang. Đến mức
ý nghĩ mình có một người chị cũng có vẻ lạ lẫm. Thế là tôi hỏi chị có muốn
đi uống cà phê không. Chị nhìn tôi với vẻ mặt không thể phân loại được.
Không hẳn là sửng sốt, một vẻ gì đó giống với sửng sốt, nhưng hơi khác.
Hơi buồn. Rồi chị bảo có, chị cũng muốn đi uống cà phê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.