QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 244

“Không, không. Giai đoạn này... thật ra là em không...” Rồi tôi nghĩ

tôi không thích nói dối tí nào. Mà ngược lại tôi muốn kể hết với chị. Nhưng
chuyện ấy thì không thể, thế là tôi lại ngồi im như thóc.

“Nhưng kiểu gì thì chị cũng thấy chuyện em thôi học cái thứ ấy là

phải thôi. Hồi em đăng ký học luật chị đã thấy lạ. Hồi bé em bảo em muốn
làm nhà văn. Em viết truyện trong những quyển vở hồi cấp một. Chị chưa
đọc bao giờ nhưng mọi người đều bảo là em giỏi lắm.”

Nghĩa là, chị tôi có để ý rằng tôi, hồi còn bé, có viết lách. Những câu

chuyện ấy, trên vở học cấp một. Tôi luôn nghĩ là mình hoàn toàn vô hình
trong mắt chị, vậy mà bây giờ tôi lại phát hiện ra chị biết vài điều về tôi.
Điều này thật không tin được. Tôi thấy mình sắp khóc, và thế là tôi phải cho
tay lên mặt với cử chỉ của người lo lắng nhưng dù sao vẫn đang kiểm soát
được mọi chuyện. Tôi ra hiệu gọi cậu phục vụ. Cậu ta đến gần và chúng tôi
gọi hai tách cà phê.

“Chị có hút thuốc không?” tôi vừa hỏi vừa lấy bao thuốc của mình.

“Không. Chị cai rồi.”

“Trước chị hút bao nhiêu ấy nhỉ? Khá nhiều phải không?”

“Hai bao. Có khi còn hơn. Chưa kể những thứ khác mà chị đâm đầu

vào. Chuyện vốn thế mà.”

Tôi nhìn chị để khỏi phải hỏi cái điều tôi đang ngờ tôi chị là vực

thành tiếng. Chị tôi đã đâm đầu vào cái gì thế? Tôi hiểu có đúng không?

Phải, tôi hiểu đúng. Tôi hiểu đúng quá ấy chứ. Chị tôi đã từng nghiện

heroin - thỉnh thoảng lại lấn sang những thứ chất gây hưng phấn khác -
trong năm năm trời. Tôi đã không hề hay biết gì.

“Từ khi nào... làm thế nào mà chị cai được?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.