QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 245

“Thuốc lá, hay cái thứ chết tiệt kia?” Đôi môi chị chỉ chớm nhếch lên.

Như cái bóng của một nụ cười, nửa cay đắng, nửa giễu cợt. Tất nhiên là tôi
muốn biết chị ấy cai được từ khi nào, và làm thế nào cai được. Không. Thực
tế ra tôi tò mò nhất là chị đã bắt đầu từ bao giờ, và như thế nào.

Chị kể cho tôi một câu chuyện mà cho đến giờ phút ấy tôi mới chỉ

biết một phần. Những tháng năm trải qua ở London, ở Bologna và những
nơi khác nữa. Cú nạo thai, trộm cắp, đổi chác để kiếm tiền mua thuốc, cuộc
đời chị với tay ấy - chị chưa bao giờ nói tên anh ta ra cả, còn tôi thì không
nhớ và cũng không hỏi chị - cộng đồng chị đã sống cùng, và chặng đường
sau này. Đó không hề là thiên đường trên hạ giới. Khác hẳn là đằng khác.
Chị kể cho tôi nghe về cuộc sống vất vả và tầm thường của chị hiện nay.
Chị kể cho tôi cái cảm giác thất bại, và trống rỗng. Về chuyện trong những
lúc tồi tệ nhất, chị đã nghĩ đến việc chích một liều. Một lần thôi, cốt để qua
cái lúc ấy. Nhưng chị biết rõ đó sẽ không phải lần duy nhất, và bằng cách
này cách khác chị cứ thế đi tiếp. Chị nói cho tôi chị làm thế nào đề đi tiếp;
những mánh khóe để đi tiếp; về bè bạn - không nhiều lắm; về công việc. Về
những điều khác với điều chị tưởng tượng trước đấy. Tất cả mọi điều, gần
như tất cả.

Chị bảo bây giờ chị lại thèm có một đứa con. Giá mà gặp được một

người đàn ông xứng đáng.

Toàn là chị nói. Tôi nghe chị mà thấy thương yêu chị đến sững sờ.

“Em không đâm đầu vào mấy trò vớ vẩn như chị đấy chứ, Giorgio?”

Chị vươn bàn tay trái qua bàn chạm vào một bên tay tôi.

“Giorgio?”

Tôi nhận ra. Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay chị đã chạm vào, như

thể trên đó in lại dấu ấn của sự đụng chạm ấy. Lạ thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.