QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 252

cậu cũng không nghe máy nữa.

Câu ấy nhắm mắt và yên lặng trong giây lát. Như thể cậu vừa nghĩ ra

một điều gì, một chi tiết gì, cần phải bảo tôi trước khi nói chuyện tiếp.

“Mẹ tớ mất rồi,” cậu bảo. Giọng cậu không có âm sắc gì đặc biệt. Chỉ

là một thông báo, vô cảm. Tôi thấy máu như đông lại. Tôi cố tìm lời để nói.
Tớ xin chia buồn. Tớ thành thật chia buồn. Chuyện xảy ra thế nào? Xảy ra
khi nào? Cậu có ổn không?

Nhưng tôi không nói gì, không làm gì cả. Tôi không có cơ hội. Cậu

ấy đã lại nói tiếp chỉ sau đó vài giây.

“Bây giờ tớ không ở đấy nữa.”

“Cậu ở đâu?”

“Trong một căn hộ tớ thuê cũng lâu rồi.”

Đấy chính là căn hộ mà nhiều tháng trước chúng tôi đã đưa hai cô gái

đến. Cậu ấy không nhớ đã đưa chúng tôi đến đó. Tôi cảm thấy một nỗi bất
an mạnh mẽ dâng lên, gần như một nỗi sợ hãi.

“Câu phải đến đấy nhé. Tối nay tớ muốn chỉ cho cậu xem tớ đã thu

xếp thế nào. Nhưng bây giờ đi ăn tối đã.”

Với cocktail Negroni truyền từ não xuống chân, chúng tôi đến một

quán ăn có vẻ hơi tồi tàn tôi chưa từng đặt chân. Chúng tôi ăn, nhưng uống
là chủ yếu. Vang rồi grappa. Francesco nói bây giờ chúng tôi phải gặp lại
nhau thường xuyên hơn. Phải quay lại chơi bạc, nhưng bây giờ theo kiểu
lớn hơn. Chúng tôi sẽ phải ra khỏi Bari. Đi vòng quanh Ý, hoặc xa hơn nữa
để kiếm nhiều tiền. Không phải những vụ nhỏ làm lãng phí thời gian và
năng khiếu của bọn mình. Cậu ấy bảo thế, năng khiếu của bọn mình. Bọn
mình sẽ phải bắt đầu lại từ chỗ bọn mình dừng
. Cậu ấy nhắc đi nhắc lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.