QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 254

cũng không thể tránh được và cho nó xong. Như một sự giải thoát, theo một
cách nào đấy.

Rồi suy nghĩ ấy biến đi cũng nhanh như khi nó đến, các giác quan của

tôi lại hoạt động. Tôi lại phân biệt được tiếng nhạc và nhìn rõ cái cảnh trước
mặt mình.

Chỉ bằng một bàn tay, Francesco cuộn tròn một tờ bạc năm mươi

nghìn. Một cử chỉ đơn giản và duyên dáng, trông như một trò ảo thuật.

Cậu đưa cho tôi cái ống nhỏ ấy, tôi cầm lấy nó mà không nói năng gì,

nhưng rồi cứ ngồi yên vì không biết phải làm thế nào. Cậu vẩy tay ra hiệu
như thể đang bảo tôi, “Làm đi, cậu còn chờ gì nữa?” Nhưng tôi vẫn không
động đậy. Cậu ấy bèn lấy tờ bạc khỏi tay tôi, bịt lỗ mũi bên trái rồi để cái
ống vào lỗ mũi bên phải, cúi xuống bàn và hít một hơi nhanh hết sạch một
dải bột. Cậu lắc đầu, mím chặt môi, mắt khép hờ. Rồi lặp lại y như thế với
dải bột thứ hai. Rồi cậu đưa lại cái ống cho tôi.

Tôi lại bắt chước cậu ấy, lần thứ bao nhiêu chẳng biết. Tôi nghe theo

lời cậu ấy nói. Tôi làm theo điều cậu ấy làm. Tôi hít mạnh, phía này trước
rồi đến phía kia, vừa hít tôi vừa nhớ hồi còn bé bị cảm, trước khi đi ngủ mẹ
thường nhỏ thuốc Rinazin vào mũi cho tôi. Mẹ bảo, “Hít đi nào,” thế là tôi
làm theo và ngay lập tức cảm thấy vị mặn của mấy giọt thuốc ấy trong họng
mình. Cảnh đó hiện về trong đầu tôi, trong những giác quan của tôi, sống
động đến ấn tượng.

Rồi cảnh đó tan biến vào trong một bụm khói, giống như những cảnh

trong phim hoạt hình. Tôi thấy mình còn có một mình với cảm giác râm ran
nhè nhẹ, cảm giác hơi tê ở mũi, tự hỏi cái tác động nổi tiếng, thần kỳ của
cocain chỉ có thế này sao. Francesco đang ngồi, mắt nhắm hờ và tay duỗi
thẳng, hai bàn tay để trên bàn, lòng bàn tay úp xuống. Ngay ngắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.