QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 253

điều ấy nhiều lần. Vừa nói vừa có vẻ như nhìn vào mắt tôi. Nhưng thực ra
là nhìn xuyên qua tôi với ánh mắt vừa xa xăm vừa cháy rực lên.

Căn hộ vẫn là căn lần trước. Nhưng có khác. Có hàng đống quần áo,

trên đi văng và dưới đất. Có vài cái hộp các tông vẫn chưa mở. Có mùi hôi.
Mùi thuốc và cả mùi gì khác. Mùi của một căn nhà cửa sổ luôn luôn đóng.
Giống như cái mùi ở nhà mẹ cậu ấy.

Chúng tôi lại uống grappa, uống thẳng từ một cái chai không nhãn đã

vơi nửa mà Francesco vào phòng ngủ lôi ra. Cậu nói nhanh hơn bình
thường và lắng nghe cũng ít hơn, nếu còn có thể ít hơn được nữa. Thực ra
thì cậu ấy chẳng thèm lắng nghe. Cái nhìn vô định, hướng tới một nơi nào
đó. Ở chỗ khác. Cậu lấy một cái đĩa vinyl đặt vào một dàn âm thanh đắt
tiền. Tôi nhận ra nó từ những nốt nhạc đầu tiên. Exile on Main Street,
Rolling Stones.

Tôi đã phê phê từ trước khi cậu đi vào phòng ngủ lần thứ hai rồi quay

lại với một gói nylon trắng.

Tôi đã phê phê được một lúc rồi.

“Tớ giữ lại một chút từ chỗ ở Tây Ban Nha. Phòng khi cần.”

Tôi nhìn cậu với nụ cười bất thường trong khi cậu rót những hàng bột

màu trắng từ cái gói ấy ra mặt bàn sáng bóng. Cậu chia thành bốn hàng, dài
y như nhau; đều đặn.

Tôi choáng vì vừa sợ vừa thèm. Trong giây lát tôi mất đi mọi cảm

giác về những thứ xung quanh - hình dạng, âm thanh, cảm nhận sự vật - và
tôi chợt nghĩ hay Francesco là dân đồng tính và đêm hôm ấy cậu quyết định
thú nhận. Hít vài hơi cocain ngon lành rồi cậu sẽ ấn vào đít tôi. Trong
khoảnh khắc rất ngắn ấy, chuyện đó có vẻ bình thường với tôi, dù sao thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.