QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 62

“Thế chuyện kết thúc thế nào?”

“Kết thúc thôi. Đến một lúc cô ta chán trò đùa giỡn ấy. Nếu quả cô ta

cho đó là trò đùa, vì tớ tin có lẽ đầu óc cô ta thật sự chập cheng và chính cô
ta cảm thấy buộc phải xử sự theo kiểu đấy. Tóm lại là rồi cũng kết thúc.
Hơn một năm rồi nhưng đến giờ cậu ấy vẫn đang loay hoay tìm cách nối lại
quan hệ.”

Trước khi nói tiếp Francesco nhìn tôi như để xem tôi có hỏi gì không.

“Cô ta đến các quán, các bữa tiệc, và mơi, nhất là những người trẻ

hơn cô ta. Rồi mang trai về nhà - chắc cô ta cũng đã nói với cậu chuyện cô
ta bỏ chồng rồi - và vòng quay cứ thế mà xoay.”

Chúng tôi lặng im trong vài giây. Rồi tôi lại quay về hướng cái đi

văng. Lần này Clara đã đi đâu mất. Tôi nhún vai như muốn bảo: OK,
chuyện thế là xong.

“Thế cậu đã sắp xếp vụ tới chưa?”

Cậu ấy đã sắp xếp. Chúng tôi sẽ chơi tối thứ Bảy ở nhà một tên bộn

tiền, ở khu Altamura. Vậy nên tốt hơn là đêm nay chúng tôi không nên ở lại
quá lâu. Tôi nghĩ may mà Giulia chắc vẫn ốm nên tôi sẽ không gặp vấn đề
gì. Francesco vỗ vai tôi, bảo lần khác cậu ấy sẽ giới thiệu cho tôi một đám
nào xứng đáng. Rồi lại bỏ đi.

“Tớ ra với Patrizia một lúc. Cũng phải lịch sự, cậu biết đấy,” cậu nói

với nụ cười đầy ẩn ý, rồi bỏ tôi lại một mình.

Đột nhiên tôi thấy trống rỗng và lạc lõng. Cái cảm giác kích động chỉ

một lúc trước giờ đây đã biến thành một cái gì khác. Khó chịu. Thế nên tôi
chỉ vật vờ quanh bữa tiệc, uống vài cốc, hút vài điếu để có chuyện mà làm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.