QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 89

hết. Antonella và tôi vào phòng ngủ còn Francesco và Mara dừng ở phòng
khách, ở đó cũng có sẵn một đi văng lớn màu đen.

Ánh mắt của tôi và Francesco gặp nhau trong giây lát khi tôi đang đi

vào phòng ngủ. Cậu ta nháy mắt với tôi.

Thật bệnh hoạn, cái nháy mắt ấy, nhưng hồi đó tôi không nhận ra. Tôi

không thể và không muốn nhận ra. Và thế là một lần nữa tôi đáp lại bằng
điệu cười ngớ ngẩn.

Ngay sau đó tôi lăn ra giường với Antonella đang bám chặt lấy tôi.

Tôi nhớ nhất là hơi thở của cô ta lúc đó, đầy mùi rượu và mùi thuốc lá lạnh.
Khi chúng tôi làm tình - nhiều lần, và lâu - cô ta gọi tôi là anh yêu, và tôi tự
hỏi trong đầu: Anh yêu? Ai biết cô? Cô là ai chứ? Và thế là tôi lại muốn
cười phá lên như thằng gàn. Tôi nghĩ, mình đang ở đây, ngủ với cô gái này -
một cô gái đẹp mà thậm chí mình còn chưa quen. Có những khoảnh khắc
tôi phải dừng lại để cố nhớ xem tên cô ta là gì.

Lẽ ra tôi phải thấy không thoải mái, nhưng ngược lại cái tôi cảm thấy

lại là một niềm phấn khích tràn khắp cơ thể.

Trong một lúc nghỉ, hai chúng tôi châm thuốc và hút cùng nhau,

Antonella cười khúc khích thúc khuỷu tay vào tôi ra hiệu về những tiếng
động vang lên từ căn phòng bên kia. Cô ta chuẩn bị nói gì về chuyện ấy
nhưng tự nhiên im bặt, bất động một lúc với vẻ mặt khó hiểu.

Rồi đánh rắm một cái.

Tiếng động vang lên nhỏ và dài, giống như tiếng kèn trompet ở lễ hội

hóa trang, trong căn phòng lạ và tối ấy.

Cô ta đưa tay lên bịt miệng một lúc rồi mói cất tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.