QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 88

“Chiều nay là chúng mình quơ được cả hai em thôi,” Francesco nói

thấp giọng.

“Cậu nói cái gì thế?” tôi hỏi cũng thì thầm như thế.

Cậu ta nói tiếp như thể tôi chưa hề mở miệng.

“Bọn mình cho các em uống một chút rồi xơi thôi. Kể cả không cần

cho uống cũng được. Các nàng muốn chết đi được rồi.”

Cậu ta có lý và tôi chỉ muốn bật cười. Không phải vì chuyện này có gì

hài hước, mà tôi muốn cười vì căng thẳng. Tôi phải cố nín, thành thử lại
phô ra một điệu cười thiểu năng. Tôi có thể cảm thấy nó trên môi mình, như
một cái nhếch mép. Và thế là tôi cố nói một điều gì đấy, cốt để xóa nó đi,
cái nhếch mép ấy.

“Thế bọn mình đi đâu?”

“Cậu đừng lo, tớ có một chỗ rồi. Đi xe cậu đi, với hai nàng này con

BMW gây ấn tượng đấy.”

Thế là chúng tôi đi bằng cái BMW đen của tôi, và đúng là nó gây ấn

tượng với hai nàng. Chúng tôi đến một nhà hàng nằm ngoài thành phố, bên
bờ biển, ăn hải sản tươi và tôm nướng. Chúng tôi uống vang trắng lạnh, và
khi từng cốc, từng chai cạn dần thì cuộc trò chuyện càng lúc càng đầy ý tình
tứ, và càng bớt bóng gió hơn. Mỗi lúc một bớt lịch lãm.

Hôm ấy tôi phát hiện ra Francesco có một căn nhà phụ. Một căn hộ

gồm hai phòng và bếp, đồ nội thất còn mới và trông không có gì đặc biệt,
kiểu phòng khách sạn.

Khi chúng tôi về đó đưa theo hai cô nàng Mara và Antonella say

khướt thì đã bốn giờ. Không lễ nghi, không màn dạo đầu hay chia cặp gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.