QUÁ TRÌNH TỰ VẢ CỦA HOÀNG ĐẾ - Trang 190

phần tiền cho cung nhân đó. Trong điện tiếng nói tiếng cười vang lên không
ngừng.

Kỳ Huy chưa từng thấy cảnh tượng thế này bao giờ, vừa muốn đến

xem thì đã có cung nhân thỉnh an.

Mọi người đâu dám tụ tập nữa, vội vàng hành lễ.

Kỳ Huy hỏi Trần Uẩn Ngọc: “Thua hay thắng?”

“Thua!”

Vậy mà lại cười, Kỳ Huy bóp bóp mặt nàng: “Thua mà vui như vậy à?

Ban sáng bảo nàng đặt cược, nàng còn không chịu.”

“Không giống nhau mà, thiếp đánh bài thua thì đều thưởng cho các

cung nhân, bình thường bọn họ rất vất vả, hiếm khi được ăn tết, kiếm thêm
chút tiền cũng sẽ vui hơn.” Nói rồi lại giữ chặt tay Kỳ Huy, “Hoàng thượng
đến sớm vậy, giải quyết xong việc rồi sao?”

Vừa rồi mới hồi cung, hắn đã đi Văn Đức Điện, nàng còn tưởng rằng

phải chờ tới tối mới được gặp hắn cơ.

“Ừ, xong rồi, giờ tới việc khác.”

“Việc khác?” Trần Uẩn Ngọc chớp chớp mắt.

Kỳ Huy hơi cúi người, thấp giọng nói: “Nàng nợ trẫm.”

Trần Uẩn Ngọc mặt đỏ lên, không kịp nói chuyện đã bị nam nhân ôm

lên giường lớn. Hắn đứng thẳng, cởi long bào, rồi nằm xuống nhìn Trần
Uẩn Ngọc, nói: “Tiếp tục đi.”

Tiếp tục việc dang dở trên long liễn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.