QUẦN ĐẢO NGỤC TÙ - Trang 21

Với tôi thì một câu hỏi của ông Lữ đoàn trưởng như vậy đã đủ rồi. Tôi đã
biết nguyên do vụ này để còn biết đường đỡ. Chỉ tại bức thư tôi viết cho
thằng bạn học mà ra hết.
Phải chi Đại tá Georgiyevich Travkin chỉ nói một câu đó rồi thôi thì hay
biết mấy. Không. Làm như vậy ông ta muốn xác nhận với tôi là không can
dự gì đến vụ này và lương tâm bắt phải đứng dậy nên Đại tá Travkin không
ngần ngại đứng phắt lên đưa tay ra nắm tay tôi. Hồi nào tới giờ trước mặt
tôi ông ta có đứng dậy bao giờ? Đứng dậy bắt tay thì khỏi, nếu không có vụ
này!
Tôi là thằng ai nấy đang muốn xa lánh nên ông mới xích lại nắm chặt tay.
Các sĩ quan tham mưu ngồi rét run ngó vị chỉ huy.
Gương mặt thường ngày vẫn khắc khổ bỗng thân mật hẳn, Đại tá Travkin
nói thật thản nhiên, rành mạch:
“Đại úy. Chúc may mắn…”
Điều đáng ghi nhận là lúc bấy giờ tôi đâu còn là Đại úy. Không phải là một
công dân nữa… mà là một thằng phản động, một kẻ thù của chế độ, của
nhân dân! Ai bị mật vụ bắt chẳng vậy? Với một thằng phản quốc mà ông ta
dám đứng dậy bắt tay chúc may mắn sao?

[10]

Bỗng đâu cửa kính rúng động. Cách đó hai trăm mét là nhiều từng loạt đạn
Đức đang cày tung lớp đất. Thì ra đây là tiền tuyến, nơi súng nổ đạn bay cái
chết kế bên nên Travkin mới dám có cử chỉ đầy tình người ấy. Ở hậu
phương an toàn, mọi việc sắp đặt đúng thứ tự thì chẳng dám! Cái chết quá
gần gũi nên cái chết đã san bằng, làm đồng đều hết.

*
Đây là một cuốn tiểu thuyết chớ không phải hồi ký nên tôi sẽ không ghi
nhận lại hết những chi tiết lý thú, không giống ai về vụ tôi bị bắt. Chỉ
những chuyện đặc biệt thôi…
Chẳng hạn như mấy ông SMERSH tối hôm đó. Nhìn vào bản đồ quân sự
họ có nhận ra đâu vào đâu, không biết đường đi đã đành, mà hiện đang ở
địa điểm nào cũng mù tịt! Sự thực họ có học coi bản đồ bao giờ nên sau khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.