QUẦN ĐẢO NGỤC TÙ - Trang 480

trình độ và thực tế cuộc đời khác hẳn nhau. Có gây gổ nhau hay bị họ chèn
ép, đàn áp thì cũng đến vậy. Cũng thằng tội như nhau! Chen chúc cùng một
ca-bin toa xe Stolypin với nhau hiển nhiên là một đám cùng chung cảnh
ngộ tù đày. Những kẻ thù, những thằng từng hành hạ mình nhất định phải ở
bên kia, không thể cùng ở bên này, trong đám này.
Khốn nạn, vậy mà lúc ngước mắt nhìn lên ca-bin phía trên anh bỗng nhận
ra 3, 4 khuôn mặt một lúc. Mặt người không phải mà mặt khỉ cũng không!
Mặt khỉ phải lành hơn, có dáng suy tư hơn nhiều chớ. Không phải những
khuôn mặt chịu đựng đau khổ đang xấu xa nhăn nhó. Nếu vậy đã có phần
nào người! Rõ ràng 3, 4 khuôn mặt ác độc, hung dữ, biểu hiện của cả một
thèm khát, nhạo báng. Hình như mặt nào cũng chăm chăm vào anh như
nhận rình ruồi và anh đã bị màng lưới của nó giam hãm kỹ. Trên khuôn mặt
đó hình như hai cánh môi đang mấp máy, nhem nhép sửa soạn táp mồi.
Hình như chúng cũng cất tiếng nói. Không, chúng phát âm thì đúng hơn vì
âm thanh gì rít rống, ấp úng khác lạ quá!
Những thân hình kỳ cục không người không khỉ đó thường đánh chiếc áo
thun cộc. Ca-bin Stolypin hầm quá mà. Chợt hiện ra những phần cổ nổi
ngắn, những bờ vai ăm ắp, những lồng ngực xâm trổ đến khiếp. Không gầy
gò, trơ xương tù chút nào. Ô hay, ai thế? Họ từ đâu đến? Bỗng đâu lủng
lẳng nơi cần cổ hiện ra một vật nho nhỏ, đong đưa. Một cây thánh giá xinh
xinh, dĩ nhiên phải bằng nhôm. Anh chợt nghe lòng ấm hẳn lại, tin cậy hẳn.
Dù sao có nó là còn có Đức Tin. Còn là người, không có gì e ngại hết!
Đúng lúc đó thì niềm tin vừa hình thành trong anh sụp đổ cái rụp. "Con
người" mang thánh giá vừa buộc miệng chửi thề, tiếng chửi thô tục các
ngài, lai căng, đểu giả. Thế rồi nó chĩa ra hai ngón tay, ngón trỏ và ngón
giữa đâm thẳng ra và dứ dứ chọc vào mắt anh. Nó muốn nói: "Ê, thằng
quỉnh
, Ông móc mắt mày ra bây giờ!". Nó đâu có hăm doạ suông. Nó dám
làm thiệt và làm tức thời, ngay đây, vì triết lý sống, đạo sống của nó là vậy!
Than ôi, cặp mắt quý giá của anh còn dám bị nó móc ra khơi khơi thì
những gì của anh, bám vào người anh nó có tha bao giờ! Thốt nhiên cây
thánh giá đua đưa, thấp thoáng trước cặp mắt và khuôn mặt ngơ ngẩn, khờ
khạo của anh. Đầu óc anh choáng váng. Này, còn biết suy nghĩ gì nữa, trời?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.