chị nói và đặt tay lên cánh tay anh ta, “Anh giúp được chúng tôi nhiều
lắm. Để tôi đưa anh đi thăm thú nhé. Học Viện Bombay vừa gửi cho
chúng tôi một con dao keris cổ mà tôi muốn cho anh xem lắm lắm...”
CHƯƠNG 11: NIỀM AN ỦI
Nàng buồn ta có vui đâu,
Nàng buồn ta cũng héo sầu lòng theo.
Ta tìm khắp chốn non cao,
Lần nơi bể vắng, lại vào rừng sâu
Giữa bao la trời cao bể rộng,
Tìm đâu ra niềm an ủi cho nàng!
– James Thomson, City of Dreadful Night
Cô Branwell thân mến,
Hẳn cô sẽ rất ngạc nhiên khi sớm nhận được thư của tôi sau khi tôi
rời Luân Đôn, nhưng mặc cho chốn đồng quê yên ả, cuộc sống nơi đây
vẫn tiếp diễn, và tôi nghĩ tốt nhất nên cho cô hay những tiến triển.
Thời tiết ở đây vẫn ổn, cho phép tôi dành nhiều thời gian khám phá
vùng quê, nhất là khu quanh trang viên Ravenscar, đó quả là một tòa nhà
cổ kính. Có vẻ chỉ có gia đình Herondale sống tại đó: người cha,
Edmund; người mẹ; và cô con gái út Cecily đã gần mười lăm và rất
giống người anh trai ở cái tính hiếu động, phong thái và vẻ bề ngoài.
Giờ tôi sẽ thông báo những chuyện tôi biết được cho tới thời điểm này.
Ravenscar tọa lạc gần một ngôi làng nhỏ. Tôi trọ tại lữ quán Thiên
Nga Đen, trong vai một quý ông đang có hứng tìm một mảnh đất trong
vùng. Người dân nơi đây rất cởi mở, và khi họ không chịu nói thì một vài
phép thuyết phục sẽ giúp tôi giải quyết vấn đề.
Có vẻ nhà Herondale không mấy giao du với người trong làng. Dù
vậy, hoặc cũng có thể là vì vậy mà người ta thích tám chuyện về họ. Có
vẻ họ không sở hữu trang viên Ravenscar, mà chỉ đang trông nom nó
thay người chủ thực sự – Axel Mortmain, tất nhiên. Người ở đây chỉ biết
Mortmain là một doanh nhân giàu có đã mua trang viên chốn quê mùa
này nhưng lại chẳng mấy khi ghé thăm; tôi không thấy có ai nhắc tới mối