“Thứ thuốc đó giúp họ làm việc cho ông ta cả ngày lẫn đêm, tới khi
họ kiệt sức hoặc bị nó giết chết,” Will nói. “Và không có cách nào để cai
nghiện. Nó là thứ chết người.”
Đôi mắt xanh-vàng của người sói nhìn anh. “Thứ ngân phiến đó là thứ
James Carstairs bạn cậu nghiện đúng không? Và cậu ta vẫn sống.”
“Jem còn sống là vì cậu ấy là Thợ Săn Bóng Tối, và vì cậu ấy dùng
liều lượng ít nhất có thể, ít thường xuyên nhất có thể. Và kể cả vậy thì rồi
cũng có ngày nó giết chết cậu ấy.” Giọng Will đều đều không cảm xúc.
“Có bỏ thuốc thì cậu ấy cũng chết.”
“Chà chà,” người sói hớn hở. “Tôi mong việc Ông Chủ mua một
lượng lớn thuốc đó không dẫn tới tình trạng khan hàng.”
Will trắng bệch. Rõ ràng anh chưa từng nghĩ tới việc đó. Tessa quay
sang Will, nhưng anh đã đứng lên, đi ra cửa. Cửa đóng sầm lại.
Charlotte nhíu mày. “Chúa ơi, cậu ấy lại tới Whitechapel rồi,” chị nói.
“Có cần thiết thế không, Woolsey? Tôi nghĩ anh vừa dọa chàng trai tội
nghiệp ấy, có lẽ chẳng vì lý do gì.”
“Nhìn xa một chút không chết ai,” Scott nói. “Tôi cứ nghĩ anh trai
mình sẽ sống mãi, thế rồi de Quincey giết anh ấy.”
“De Quincey và Ông Chủ là hai kẻ... tàn nhẫn,” Charlotte nói. “Nếu
có anh giúp chúng tôi...”
“Tình cảnh hiện giờ thê thảm quá,” Scott nhận xét. “Không may là
đám người sói không phải thành viên đàn tôi thì không thuộc trách
nhiệm của tôi.”
“Nếu anh cho người đi thăm dò thì tốt quá, anh Scott. Bất kỳ thông
tin nào về nơi họ làm việc và việc họ đang làm đều vô cùng quý giá.
Clave sẽ rất biết ơn.”
“Ôi, Clave,” Scott nói như chán lắm rồi. “Được thôi. Giờ thì Charlotte
này, hãy nói về bản thân cô đi.”
“Ôi, tôi thì có gì đâu,” Charlotte nói, và – Tessa chắc chắn – cố tình
dộng mạnh ấm trà xuống. Nó nện đánh choang xuống bàn, khiến nước
nóng bắn tóe ra. Scott hét và nhảy dựng dậy, kéo cái khăn quàng khỏi
vòng nguy hiểm. Charlotte đứng dậy, chặc lưỡi. “Ôi Woolsey thân mến,”