Ngạc nhiên, Tessa chìa tay ra cho Jem – và giật nẩy mình. Tay cô cáu
bẩn, móng sứt mẻ và cáu bẩn vì cô cào đất Yorkshire. Trên mấu tay cô
còn có vết xước chảy máu, dù cô không hề hay biết gì.
Đây không phải bàn tay của một quý cô. Cô nghĩ tới bộ móng hồng
hào và sạch sẽ của Jessamine. “Jessie hẳn sẽ hoảng lắm,” cô làu bàu. “Cô
ấy sẽ bảo em có bàn tay người giúp việc.”
“Và vì Chúa, nghề đó có gì không cao quý chứ?” Jem nói trong lúc
nhẹ nhàng lau đất khỏi những vết xước. “Anh thấy em đuổi theo bọn anh
và người máy đó. Nếu Jessamine không biết người ngợm dính máu và
đất là vinh quang, con bé sẽ chẳng bao giờ biết được.”
Khăn ẩm khiến tay cô dễ chịu. Cô ngước nhìn Jem đang chuyên chú
với công việc của mình, lông mi bàng bạc rủ xuống. “Cám ơn anh,” cô
nói. “Em chẳng giúp được gì, và có lẽ còn cản chân các anh, nhưng em
vẫn muốn cám ơn anh.”
Anh mỉm cười đúng lúc mặt trời ló rạng sau những đám mây. “Không
phải bọn anh huấn luyện em vì lẽ đó sao?”
Cô hạ giọng. “Anh nghĩ tiếp theo đây sẽ có chuyện gì? Vì sao gia
đình Will lại sống ở nhà cũ của Mortmain?”
Jem liếc nhìn Will vẫn đau đáu nhìn ra ngoài cửa sổ. Họ đã vào địa
phận Luân Đôn, và những tòa nhà xám xịt bắt đầu mọc lên hai bên
đường ray. Ánh mắt Jem và Will mệt mỏi, chất chứa yêu thương, ánh
mắt mà người trong một nhà sẽ dành cho nhau, và Tessa nhận ra rằng dù
cô có lần tưởng tượng họ là anh em, nhưng cô luôn nghĩ Will là anh, là
người đứng ra chăm lo bao bọc cho người em Jem; có điều thực tế lại
phức tạp hơn tưởng tượng nhiều. “Anh chịu,” anh nói, “nhưng anh nghĩ
Mortmain đang chơi một trò dài hơi. Không hiểu sao ông ta biết rõ cuộc
điều tra của chúng ta sẽ dẫn tới đâu và ông ta sắp xếp chuyện này – cuộc
gặp gỡ - khiến chúng ta bối rối quay cuồng. Ông ta muốn nhắc chúng ta
nhớ ai là người nắm quyền.”
Tessa rùng mình. “Em không biết ông ta muốn gì từ em, Jem ạ,” cô
khẽ nói. “ Khi ông ta nói rằng ông ta tạo ra em, em có cảm giác ông ta
ám chỉ rằng nếu muốn, ông ta có thể xóa sổ em dễ như trở bàn tay.”
Cánh tay ấm áp của Jem chạm vào cô. “Không ai có thể xóa sổ em
hết,” anh vẫn nói dịu dàng như cũ. “Và Mortmain đánh giá thấp em. Anh